THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Biểu cảm của Trương Khánh hơi nghiêm trọng nhưng lộ ra vui sướng: "Cậu đợi một lát, tôi đi hỏi một lát."

"Hỏi xem có cần máy ảnh không, bên Hương Giang hàng tới."

Gọi Trương Khánh muốn vào phòng lại, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng mở miệng.

Trương Khánh căn bản không cần hỏi anh Minh, vội vàng gật đầu: "Cần, có cần."

Anh ta không thể so được với anh Minh, đồ của anh Minh đều là bán đến tỉnh thành.

Chỗ đó có nhiều kẻ có tiền, đồ cần cũng có yêu cầu cao, thứ hiếm lạ như máy ảnh đương nhiên là cần.

"Cậu đợi một lát, tôi lập tức đi vào nói cho anh Minh."

Trương Khánh gấp không đợi nổi vào phòng, chỉ một lát sau chạy ra, phía sau anh ta còn có một người đàn ông đầu 40 tuổi.

Người đàn ông trông rất bình thường, có gương mặt giống với Lục Thanh Nghiên đang ngụy trang, là loại bình thường đến mức đứng trong đám người đều không có người nhìn nhiều mấy cái.

Người như vậy lại là đại ca chiếm cứ một vùng chợ đen ở thành phố.

"Chào cậu, tôi là Cừu Minh."

Cừu Minh là người đàn ông trung niên rất thích cười, đương nhiên nếu vì ông ta thích cười mà xem thường ông ta thì xong đời.

"Chào anh."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, liếc mắt nhìn ra được Cừu Minh là tiếu diện hổ.

Cũng may không có ảnh hưởng gì đối với cô, bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ mua bán mà thôi, cũng không cần tiếp xúc quá nhiều.

"Nghe nói các cậu có hàng một vạn rưỡi?"

Cừu Minh cười ha ha nói, thoạt nhìn bình dị gần gũi, trong mắt lại lộ ra khôn khéo sắc bén thương nhân mới có.

"Ừm."

"Chỗ tôi chỉ có một vạn tiền mặt, nghe A Khánh nói các cậu thích đồ cổ, không biết tôi có thể dùng mấy thứ đó để bù vào không."

1„^ó thể " Lục Thanh Nghiên gật đầu, Cừu Minh cười càng thêm xán lạn: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Trong phòng thuê, Cừu Minh và Trương Khánh một trước một sau đi vào.

Hai người nhìn vật tư đầy phòng, tươi cười trên mặt chưa từng biến mất.

"Chú em, tôi nói thẳng giá với cậu luôn. Lương thực thô tôi cho nhiều hơn A Khánh 5 xu, lương thực tỉnh thì 1 hào, dầu lạc 2. 2 tệ nửa cân, xe đạp tôi thêm 5 tệ một chiếc, máy ảnh tôi cho cậu 750 tệ một chiếc thế nào?"

Cừu Minh cầm máy ảnh trong tay liên tục xem xét, hàng bên Hương Giang đúng là khác biệt, tạo hình đẹp hơn ông ta từng thấy nhiều.

"Có thể."

Lục Thanh Nghiên không có ý kiến, Cừu Minh này giảo hoạt hơn Trương Khánh một chút, nhưng thực sự có thể lý giải dù sao cũng là thương nhân.

Bàn giá cả xong, Cừu Minh dẫn theo mấy tiểu đệ bắt đầu cân hàng.

"Tổng cộng là 1 vạn 5383 tệ, tôi làm tròn cho cậu là 1 vạn 5400 tệ."

Cừu Minh lấy ra một vạn hai mang tới đưa cho Lục Thanh Nghiên, lại bảo người của mình mang mười mấy rương đồ cổ vào.

"Mấy thứ này có giá khoảng 3500 tệ, cậu nhìn xem."

Lục Thanh Nghiên không từ chối, nhìn đồ cổ Cừu Minh bảo người mang vào một lát.

Đa số đều là trang sức, tranh chữ và đồ sứ cũng có không ít, vàng không có, có cũng chỉ là đi kèm trên trang sức.

Thời đại này vàng vẫn có giá trị, không lấy ra giao dịch rất bình thường.

Vừa vặn cô không phải đặc biệt muốn vàng, dù sao thỏi vàng trong không gian cũng có mười mấy rương.

Cô thích vẫn là đồ có cảm giác niên đại.

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, xem như giao dịch thành công.

"Vậy lần sau khi nào chúng ta có thể giao dịch?"

Cừu Minh không muốn từ bỏ vụ làm ăn này, dù sao không phải người nào cũng có thể lấy ra được nhiều hàng như thế.

%*ần đâv cảng tra hơi nahiêm. khi nào cá hàna để diao dich chúno tôi cũng không biết, đợi có hàng giao dịch lại nói.

"Chú em, cậu nhất định đừng quên mấy anh đấy nhé, có hàng nhất định phải nói cho chúng tôi biết."

Trương Khánh không trầm tĩnh được như Cừu Minh, chỉ sợ Lục Thanh Nghiên không cung cấp hàng.

"Yên tâm."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Người của Cừu Minh nhanh chóng dọn xong đồ lên xe rời đi, Trương Khánh còn hỏi "anh Mạc" có cần về huyện thành với anh ta hay không.

Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát lắc đầu, chỉ nói với Trương Khánh anh Mạc có việc đến nơi khác, trở về không cần đợi anh Mạc.

Nếu giao dịch không xuất hiện anh Mạc, vừa rồi cũng tìm cớ nói anh Mạc có việc rời đỉ.

Cho nên tạm thời không thể dùng thân phận anh Mạc này trở về.

Cũng may cô cũng không vội trở về, tách ra với Trương Khánh trở về cũng không có gì.

"Vậy chúng tôi đi trước."

Cừu Minh và Trương Khánh chuẩn bị lên xe, Lục Thanh Nghiên đột nhiên liếc thấy có bóng dáng lén lút cách căn nhà mấy chục mét đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi