THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Tạ Tiểu Ngọc sờ trán của Trịnh Tiểu Tiền, nói với bà Lâm: "Bác ơi, trán của Tiểu Tiền đã bớt nóng rồi, không sao nữa."

Hồng nhan họa thủy cái rắm, rõ ràng kẻ ác là tên đàn ông cặn bã kia, nhưng cố tình mọi người thường có xu hướng đổ hết tội lỗi lên đầu phụ nữ.

Mặc kệ Đinh Hồng Tuệ đã đưa ra quyết định gì, cô ấy vẫn đang bảo vệ con gái theo cách của riêng mình, và không ai phải chịu đựng nỗi đau như cô ấy.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ tới mẹ ruột của mình, bà ấy ly dị đi Lương Châu, giao mình lại cho Tạ Đông Hải, có lẽ là do nghĩ để mình lại vẫn tốt hơn là đưa mình đi Lương Châu cùng.

Xét cho cùng, lúc đó mẹ cô cũng không biết mình có thể sống sót trở về hay không, trước khi li dị, bà ấy vẫn cố gắng tính toán cho cô bằng hết khả năng của mình, chỉ là không ngờ biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đến tận khi ly dị bà ấy vẫn không nhìn thấu Tạ Đồng Hải....

Trịnh Tiểu Tiên hạ sốt, đến nửa đêm, cô bé gọi cha, gọi bà nội, còn gọi cả một tiếng mẹ.

Tạ Tiểu Ngọc chỉnh lại góc chăn cho cô bé, cẩn thận chăm sóc cho cô bé cả đêm. Đến buổi sáng, cô đi mua bữa sáng thanh đạm lại dinh dưỡng cho bà Lâm và Trịnh Tiểu Tiền. Vừa quay sang, cô bắt gặp Đinh Hồng Tuệ đã sưng đỏ hai mắt.

"Trưởng khoa Đinh..." Trên cương vị công việc, Tạ Tiểu Ngọc thầm hiểu rõ, Đinh Hồng Tuệ bị Lữ Thu Mai tạo áp lực, nhưng vẫn âm thầm thiên vị cô.

Đinh Hồng Tuệ nhìn vào bữa sáng cho hai người bao gồm món cháo thịt nạc trứng bắc thảo, trứng luộc nước trà, màn thầu lớn trong tay Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng nói: "Đây là bữa sáng tôi mua cho Tiểu Tiền và bác Lâm, Tiểu Tiên là bạn học của em trai tôi, tôi thường nghe Cá Nhỏ nhắc tới Tiểu Tiền là đứa trẻ rất ngoan."

Tối ngày hôm qua, Đinh Hồng Tuệ bị Lữ Thu Mai kéo đi chăm sóc tên cặn bã kia cả đêm, không thể đi thăm con gái được.

Cô ấy cười khổ, chỉ sợ có tới cũng bị bà của Tiểu Tiên mắng chửi đuổi đi.

"Tiểu Tiền đã hạ sốt chưa?"

Tạ Tiểu Ngọc nói cho cô ấy biết Tiểu Tiền đã hạ sốt, buổi sáng vừa dậy đã kêu đói, bà Lâm vẫn đang nợ tiền viện phí, đến tiền mua bữa sáng cũng không có. Cô không nhìn nổi tình cảnh của hai bà cháu, thay ca rồi đi mua bữa sáng cho bọn họ.

Đinh Hồng Tuệ lấy ra một xấp tiền và phiếu, cầu xin Tạ Tiểu Ngọc: "Dù tôi có đưa tiền cho bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không cần, phiền cô... cứ nói là cô cho bà của tiểu Tiền mượn, bằng không đến khi Tiểu Tiền xuất viện cũng không có cơm trắng để ăn."

Nếu không có dinh dưỡng, sao Tiền Tiền hồi phục lại được.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến Tinh Tinh lúc mới được bế đến thôn Sơn Thanh, sắc mặt vàng như nến, nhìn cực kỳ đáng thương, lại nghĩ tới Tiểu Tiền, cô thầm thở dài trong lòng.

Cô không nói gì, nhận lấy tiền và phiếu từ tay Đinh Hồng Tuệ.

Đinh Hồng Tuệ không giấu được ý vui mừng, thế này là có ý đồng ý. Tạ Tiểu Ngọc là người thông minh, nhất định sẽ tìm được cái cớ chính đáng để cho vay tiền, nếu không bà cụ biết lai lịch của số tiền này sẽ không chịu nhận.

Cô ấy thầm quyết định, dù có phải xuống địa ngục, cô ấy cũng phải kéo cả gia đình tên cặn bã kia xuống.

Cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc: "Gần đây đừng tiếp tục tới cầu Thạch Bàn nữa."

Tạ Tiểu Ngọc chớp chớp mắt nói: "Là Lữ Thu Mai?"

Đinh Hồng Tuệ gật đầu....

Trở lại bệnh viện, Tạ Tiểu Ngọc đưa bữa sáng cho bà Lâm, bà cụ cực kỳ cảm kích, Tạ Tiểu Ngọc tùy tiện nói mấy câu: "Cháu nghe Cá Nhỏ nói, Tiểu Tiên có thành tích học tập tốt nhất trong lớp." Bà Lâm không phải là người trọng nam khinh nữ, không nghĩ con gái đọc sách là vô dụng, ngược lại còn rất tự hào: "Tiểu Tiền luôn rất thông minh."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em trai cháu nói, Tiểu Tiền từng dạy phụ đạo giúp các em cháu. À đúng rồi bác à, lát nữa y tá nhất định sẽ tới thúc giục bác đóng tiền viện phí, bác có mang theo tiền không?"

Nhà bà ấy không có ai có công việc chính thức, tiền viện phí cũng không thanh toán nổi, không thanh toán nổi cũng không có khả năng trả lại tiền, không ai bằng lòng cho bà ta mượn tiền.

Bà Lâm khó xử nói: "Để bác về nhà, bán hai quả trứng gà..."

Nơi có thể bán, cũng chỉ có cầu Thạch Bàn.

Tạ Tiểu Ngọc vội nói: "Gần đây bên trên kiểm tra nghiêm, bác đừng mạo hiểm, để cháu cho bác mượn, chờ con trai bác về rồi trả lại cháu cũng được."

Tạ Tiểu Ngọc đếm xấp tiền giấy Đinh Hồng Tuệ đưa cho mình, tổng cộng mười tám đồng, thanh toán xong tiền viện phí, vừa lúc còn lại mấy đồng, đủ cho hai bà cháu mua mười mấy cân bột gạo và rau.

Bác Lâm vô cùng cảm kích, bảo Trịnh Tiểu Tiền viết giấy nợ cho Tạ Tiểu Ngọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi