“Ai nói với bà là ông ta là cha của tôi?”
Bạch Linh Lung thấy bà ta còn lấy chuyện này ra để lên mặt dạy đời cô, cô vừa mới dịu lại lập tức lại nổi giận sung thiên, lấy chứng minh xét nghiệm thân phận đặt dưới gối của mẹ ra, lớn tiếng báo cho tất cả mọi người biết: “Đây là giấy xét nghiệm ADN mà bệnh viện vừa mới đóng dấu hồi chiều hôm nay, tôi và thằng ch.ó họ Bạch cặn bã này không có mối quan hệ huyết thống, ông ta không phải cha tôi, sau này cũng đừng có gộp tôi với ông ta lại làm một nữa.”
Nói xong, cô chỉ vào Bạch Kiến Nhân nói: “Ê, thằng ch.ó đê tiện kia, hiện tại ở trước mặt mọi người thế này, chúng ta nói cho rõ ràng, năm xưa ông đã lừa gạt mẹ của tôi thế nào.”
Lúc này Bạch Kiến Nhân đang bảo vệ Tần Mộng Lan trốn ở trong góc phòng, bị vô số ánh mắt giống như kim châm nhìn chằm chằm vào, không biết xấu hổ nói: “Tao không có lừa mẹ mày, là mẹ mày không biết xấu hổ, dám tằng tịu với đàn ông ở bên ngoài.”
“Không thể nào, thì ra là bà ta…”
Có người đứng ngoài cửa ai nói gì tin nấy, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Bạch Thủy Tiên đang yên lặng.
“Câm miệng.”
Bạch Thủy Tiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía người nói chuyện, dùng giọng điệu lạnh nhạt ra lệnh: “Linh Lung, Tĩnh Xuyên, lôi Bạch Kiến Nhân đến đây, tát mười cái.”
“Không được nhúc nhích.” Lão Nghiêm lập tức tiến lên ngăn cản.
“Rầm!”
Lục Tĩnh Xuyên túm lấy tay ông ta, trực tiếp cho ông ta một cú vật qua vai trong không gian eo hẹp, không đợi người khác phản ứng lại, anh đã giơ tay xách Bạch Kiến Nhân đang trốn trong góc lên, giống như đang xách một con gà con.
Động tác liền mạch lưu loát, cả hành trình chỉ mất khoảng ba giây.
Ngầu!
Hai mắt Bạch Linh Lung phát sáng, trong đầu chỉ còn một chữ “ngầu” lặp đi lặp lại.
“Linh Lung, đánh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-103.html.]
“Buông tao ra!”
Hai âm thanh đồng thời vang kên, không đợi những người khác kịp làm gì, cô đã đánh một cái tát thật tàn nhẫn và vang dội lên mặt Bạch Kiến Nhân.
“Mấy người đúng là vô pháp vô thiên, báo công an, mau báo công an đi!” Triệu Ngọc Thục lớn tiếng la.
Lục Tĩnh Xuyên lạnh nhạt bà ta, lại nói với mấy người bên ngoài: “Nếu có người muốn báo công an thì đi mà báo nhanh đi, vừa lúc có thể mời công an đến bắt cặp đôi nam nữ chó c.h.ế.t này đi phê đấu thẩm vấn.”
Triệu Ngọc Thục bị anh bóp trúng tử huyệt, tức giận nhìn anh: “Cậu lại là ai?”
“Bốp!”
Cái tát cuối cùng rơi xuống, Bạch Kiến Nhân đã bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt.
Lục Tĩnh Xuyên giơ tay quăng ông ta ra ngoài, giống như quăng một đống rác, toàn thân phóng ra khí thế lạnh lẽo: “Một tên cặn bã mà cũng dám bôi nhọ cô của tôi, thưởng cho ông ta mười cái tát đã là hời cho ông ta lắm rồi.”
Cô?
Bạch Kiến Nhân đang hoa mắt chóng mắt đột nhiên ngẩng đầu, người thanh niên này là người nhà mẹ đẻ của Bạch Thủy Tiên sao?
Lục Tĩnh Xuyên từ trên cao nhìn xuống ông ta, thấy viện trưởng Triệu vội vàng đi đến, lấy ra giấy chứng nhận cho ông ấy xem, cũng chủ động mở miệng nói trước: “Viện trưởng Triệu, sau này nếu tôi có yêu cầu, còn phiền bộ phận bảo vệ của bệnh viện phối hợp với tôi xử lý hai tên cặn bã này.”
Lúc trước viện trưởng Triệu từng gặp anh rồi, nhưng lại không biết rõ thân phận của anh, chỉ biết anh là bà con của vợ bí thư Tống.
Hiện tại nhìn thấy giấy chứng nhận của anh, ánh mắt khẽ di chuyển, vội vàng trả lời: “Phó đoàn trưởng Lục, cậu có gì muốn dặn dò thì có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc này, bệnh viện của chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp.”
“Viện trưởng Triệu.”
Triệu Ngọc Thục vừa nghe nói người này là một phó đoàn trưởng, lại còn là người nhà mẹ đẻ của Bạch Thủy Tiên, có dự cảm chẳng lành vội vàng gọi ông ấy.
Lúc nãy viện trưởng Triệu cũng chưa để ý thấy bà ta, thấy bà ta ở chỗ này, cúi đầu nhìn thấy rõ người đang ôm nhau với Bạch Kiến Nhân chính là Tần Mộng Lan, con ngươi co rụt lại: “Bà, bà Tần, các người…”