Triệu Ngọc Thục chưa bao giờ gặp qua loại người không làm việc dựa theo lẽ thường giống như Bạch Linh Lung, bà ta chỉ biết quát to bảo cô câm miệng, nhưng đối phương lại hoàn toàn coi như không nghe thấy, mồm mép giống như nã pháo, kêu mãi không ngừng, lúc này cuối cùng bà ta cũng hiểu được vì sao Bạch Kiến Nhân lại giận đến mức hộc m.á.u rồi.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho tôi!”
Triệu Ngọc Thục muốn giữ mặt mũi, cũng đang che chở con gái, thấy bác sĩ y tá của bệnh viện đến, lập tức gọi to với bên ngoài: “Bác sĩ, mau gọi viện trưởng Triệu đến, chúng tôi muốn xử lý chuyện riêng.”
“Ui chu choa, ngông nghênh chưa kìa.”
Bạch Linh Lung bĩu môi, quan sát cô giống như đang quan sát một món đồ gì đó: “Tôi đã nghe nói tên chó họ Bạch khốn nạn này đã nịnh bợ được một người có quyền thế, xem ra đó chính là bà, hiện tại xem ra thằng ch.ó khốn nạn và đồ đê tiện thông đồng với nhau, chắc là bà cũng ở giữa giật dây bắc cầu nhiều nhỉ. Phiền bà lấy giấy chứng nhận của mình ra, để mấy dân chúng bình thường của chúng tôi mở mang tầm mắt, xem xem rốt cuộc là lãnh đạo của đơn vị nào, ngoại trừ công việc bình thường ra còn kiêm chức bà mối, làm người tiên phong phá hư bầu không khí của xã hội.”
Miệng lưỡi của cô lợi hại giống như s.ú.n.g máy vậy, mỗi một câu nói đều chọc trúng chỗ đau của người ta, Triệu Ngọc Thục tức giận đến mức hai tay bắt đầu phát run: “Mày còn nhỏ, sao lại cứ thích ăn nói lung tung như thế chứ, cha mẹ cô không dạy cô ăn nói và làm việc thận trọng sao?”
“Chúng tôi là dân quê mùa, học tập cách ăn nói và làm việc thận trọng làm chi, chúng tôi là người ngay thẳng không làm việc ác, trong lòng có cái gì thì cứ nói thẳng ra, đối phó với mấy thứ đê tiện vô sỉ không biết xấu hổ thì cứ trực tiếp ra tay.”
“Chắc là bà quen biết với tên chó khốn nạn họ Bạch này lâu rồi, ông ta cũng xuất thân là tên lưu manh chân đất đó, ông ta không nói cho bà biết là không nên chọc phụ nữ nông thôn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-102.html.]
Bạch Linh Lung ôm ngực, ra vẻ vô cùng đanh đá lưu manh, còn dùng ánh mắt khinh bỉ chói lọi nhìn bà ta: “Xùy, con bảo tôi phải ăn nói và làm việc thận trọng nữa hà, bà có thời gian rảnh đi chỉ trích tôi thì còn không bằng tranh thủ cơ hội này đi răn dạy giáo dục con mụ Tần Mộng Lan đê tiện này đi.”
“Chồng vừa mới c.h.ế.t được hai tháng, còn chưa cởi tang đã thông đồng lêu lổng lên giường với đàn ông đã có vợ, bà ta không biết xấu hổ, cũng không biết chừa mặt mũi cho con cái và cha mẹ của bà ta sao?”
“Còn có bà mối bà nữa, tốt xấu gì bà cũng là cán bộ, lẽ ra mỗi ngày phải treo hai chữ tác phong bên miệng mới đúng, đến thời khắc quan trọng lại quên mất mình đang làm loại chuyện thất đức gì đó."
“Hiện tại không đi giáo dục bà ta, không kéo đôi chó đẻ đê tiện này đi phê đấu thì cũng thôi đi, còn dám đến đây chỉ trích tôi, rốt cuộc thì là ai mới là người có lá gan đối nghịch với pháp luật của quốc gia hả?”
Cô bắt đầu đổ tội xuống, mặt Triệu Ngọc Thục đen kịt như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là loại người như cô nói, hôm nay tôi dẫn bọn họ đến đây để xin lỗi.”
“Ồ, đến xin lỗi à.”
Bạch Linh Lung ra vẻ như bây giờ cô mới biết được, thấy bà ta có ý đồ khác, không muốn để người ngoài biết được thân phận của bà ta, cô đương nhiên sẽ không làm cho bà ta được như mong muốn rồi, cố ý hỏi ngược lại bà ta: “Bà là người của đơn vị nào? Có quan hệ gì với thằng ch.ó họ Bạch khốn nạn này? Bà lấy giấy chứng nhận của bà ra, để chúng tôi biết được thân phận của bà, tôi cũng có thể giới thiệu cho người ta biết.”
“Đồng chí Bạch Kiến Nhân là cha của cô, cho dù hai người không có tình cảm giác thì cũng không nên gọi ông ta như thế.” Triệu Ngọc Thục xụ mặt nói.