Lục Tĩnh Xuyên cũng không lo lắng sẽ có người xông vào phòng bệnh, nhưng mà luôn có một ít người ngang ngược muốn nghĩ cách lẻn vào, có công an ở chỗ này canh chừng cũng có thể làm bọn họ sợ hãi một chút, thỉnh thoảng anh muốn đi ra ngoài đi vệ sinh cũng tiện hơn.
“Dạ được.”
Có hai cậu thanh niên trẻ tuổi chạy chân xử lý công việc giúp, trong lòng Bạch Thủy Tiên vô cùng cảm động: “Thao, cảm ơn con nhiều lắm.”
“Dì à, chúng ta sắp thành người nhà rồi, người nhà thì không cần nói mấy lời khách sáo này.” Tống Thao cười hì hì nói.
Lục Tĩnh Xuyên cũng cong khóe môi lên, không nói gì hết.
Tống Thao làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng mời hai đồng chí công an đến, một nam một nữ, những người ngoài còn đang âm thầm tính toán có ý đồ xấu thấy bọn họ gọi công an đến thật, trong phòng còn có một phó đoàn trưởng canh gác, lập tức đè mấy ý đồ xấu xa kia ở trong bụng.
Bên kia, Cung Linh Lung trải qua hai tiếng đồng hồ xốc nảy, cuối cùng cũng đến được huyện thành của huyện Dương.
Thời buổi này không có đường xi măng, đường đất lầy lội toàn là hố lớn nhỏ, trên đường toàn là vũng nước, xe xốc nảy muốn chết, may mà cơ thể này rất khỏe mạnh cường tráng, xương cốt mới không bị xốc vỡ thành từng mảnh.
Nguyên chủ thường xuyên đến huyện thành của huyện Dương, rất quen thuộc với nơi này, từ huyện thành về đến công xã thì phải đi thêm sáu bảy dặm nữa, từ công xã đến đội sản xuất Ngưu Giác Loan lại là ba bốn dặm, nếu đi bộ sẽ mất hơn một tiếng đồng hồ, cho nên cô tìm một góc bí ẩn, lấy xe đạp ở trong không gian ra.
Đầu tiên là cô đạp xe đạp đến trường cấp hai của công xã, hiện tại hai mẹ con bọn họ đều đã dời hộ khẩu đến thành phố Đàm, mẹ bị thương còn cần dưỡng thương, sau này cũng không tính quay về dạy học nữa, hôm nay cô đến đây là để xử lý thủ tục từ chức của mẹ.
Lãnh đạo và các giáo viên trong trường cấp hai công xã đều khá tốt, Bạch Thủy Tiên đã dạy học ở nơi này được mười bảy năm, bình thường bà là một người rất hiền lành, khá thân thiết với các lãnh đạo và giáo viên trong trường, lần trước bà bị mụ đĩ già kia đánh bị thương, cũng là nhờ lãnh đạo công xã và lãnh đạo trường học vội vàng đưa bà đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-118.html.]
Cung Linh Lung đến đây nói cho các lãnh đạo biết tình hình hiện tại của bọn họ, tặng mấy món quà mà cô cố ý chuẩn bị cho bọn họ, xử lý xong thủ tục từ chức dưới sự lưu luyến của mọi người, ngoại trừ một vài vật phẩm tư nhân ra, cô không lấy mấy thứ khác đi, đều để lại cho các giáo viên khác trong trường học sử dụng.
Đợi đến khi cô đạp xe đạp quay về Ngưu Giác Loan, bên dưới gốc cây ngô đồng lớn nhất thôn đã đứng đầy người, bọn họ đang bla bla nói mãi không ngừng.
Nơi này chính là trung tâm tình báo trong đội, bất cứ tin tức gió thổi cỏ lay nào trong đội đều được truyền ra từ nơi này, hiện tại các nhân vật nòng cốt của trung tâm tình báo đều đang tụ tập ở chỗ này, giao lưu những tin tức độc quyền nóng hổi mà từng người nghe được.
“Nhỏ đanh đá về rồi kìa.”
Không biết ai là người la lên đầu tiên, mấy người dưới gốc cây ngô đồng đồng loạt hành động, xoay cổ nhìn về phía Cung Linh Lung chạy về.
Cung Linh Lung cũng nghe được tiếng la lúc nãy, da mặt giật giật: “Cái nickname nhỏ đanh đá này thật là…”
Thôi, thôi, nhập gia tùy tục vậy.
Nhỏ đanh đá thì nhỏ đanh đá vậy, dù sao thì cũng đỡ hơn Thiết Trứng, Nha Trứng, Nhị Cẩu Tử, Cẩu Thặng Tử nhiều.
Cung Linh Lung đạp xe đạp chạy đến trước mặt bọn họ, thấy toàn là người trong đội, gọi một cô gái nhà hàng xóm coi như cũng có chút thân thiết với nguyên chủ hỏi: “Em Hà, nói tôi nghe mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đi.”
Em Hà là một người vừa đen vừa gầy, dễ xấu hổ lại rất thành thật, cô ấy chen ra khỏi đám đông, nói với cô: “Chị Lung, mấy ngày nay nhà chị xảy ra nhiều chuyện lắm đó, ông bà nội chị quay về nói là chị đánh bọn họ, còn nói cho mọi người là chị lột sạch quần áo của bác cả và thím ba, bán quần áo của bọn họ.”
“Còn nữa, ngày hôm qua nhà chị la hét đòi phân gia, một đống người ở trong nhà đánh nhau, sau đó bà nội của chị nói với mọi người chú út nhà chị là, là…”