Cung Linh Lung biết cô ấy muốn nói gì, tiếp lời giúp cô ấy: “Bạch Lão Tam không phải con bà ta, là con riêng của ông già họ Bạch kia với quả phụ Liêu, chuyện này tôi biết rồi. Ngoài ra, tôi còn biết thằng ch.ó khốn nạn Bạch Kiến Nhân cũng không phải con của ông già họ Bạch, đó là con của mụ đĩ già với gian phu Thiết Tam Bình.”
“Ôi chu choa cha mẹ ơi, thật à.”
Lúc nãy mọi người trong đội cũng đang bàn tán chuyện này, ngày hôm qua nhà họ Bạch cãi nhau rất kịch liệt, nhưng sau đó vẫn bị đè lại, hàng xóm ở bên ngoài chỉ nghe được mở đầu, không biết được kết cục.
Thím Hoa Quế - một thành viên nòng cốt trong trung tâm tình báo chạy đến, đảo mắt hỏi: “Nhỏ đanh đá, con nói thật hả? Con không nói dối chứ?”
“Con nói dối với mọi người thì được cái gì chứ?”
Cung Linh Lung hỏi ngược lại, nói xong cô còn chỉ vào hướng nào đó nói: “Cha già mất nết kia và quả phụ Liêu thường hay chui đống cỏ khô kia, khi còn nhỏ con và Bạch Mai Bạch Tuyết gặp được một lần, vừa lúc nghe được bọn họ nhắc đến chuyện của Bạch Lão Tam, bị bọn họ phát hiện ra. Lúc đó ông già đó uy h.i.ế.p bọn con, nói là nếu bọn con dám nói ra thì sẽ bán cả ba vào trong khe suối, bọn con sợ nên mới không dám nói ra.”
“Lần này bọn họ không biết xấu hổ dám đánh mẹ con bị thương, lại không chịu bỏ tiền thuốc, không cho bệnh viện phẫu thuật, rõ ràng là đang cố ý muốn mẹ con chết.”
“Nếu đã như thế, vậy con còn giữ bí mật dơ bẩn này cho bọn họ làm gì, con còn muốn nói ra hết toàn bộ mọi chuyện dơ bẩn xấu xa mà nhà bọn họ đã làm cho mọi người biết, dù sao thì người bị mất mặt cũng không phải là con.”
Nói xong mấy chuyện này, cô lại bla bla nói hết mọi chuyện cho mấy người này nghe, còn nói luôn mấy chuyện tên chó khốn nạn Bạch Kiến Nhân đã làm ở thành phố, cố ý làm cho gia đình bọn họ phải mang tai mang tiếng ở chính bản địa, làm cho sau này bọn họ đều không dám ngẩng đầu lên.
Cô nói một lèo giống như nã pháo, chờ cô nói xong, thấy mọi người giật mình lòi cả mắt ra ngoài, cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, đạp xe đạp chạy thẳng về phía nhà họ Bạch.
Chờ cô chạy đi được chừng mười mét rồi, mấy hàng xóm trong đội mới lấy lại tinh thần, một người trong số đó hét ầm lên: “Lúc nãy nó nói Bạch Thủy Tiên là bị lừa về hả? Cô ta không phải là vợ mà Bạch Kiến Nhân cưới ở trong thành? Bạch Linh Lung cũng không phải con gái của thằng đó?”
“Chuyện này, chuyện này, chắc nhỏ đanh đá sẽ không lôi mấy chuyện này ra nói dối đâu nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-119.html.]
“Đương nhiên là không thể nói dối rồi, Bạch Kiến Nhân vô sỉ thật chứ, thừa dịp người ta bị mất trí nhớ, lừa người ta về làm vợ, đúng là thất đức thật mà.”
“Đi, đi, mau đến nhà họ Bạch đi, hôm nay nhỏ đanh đá chắc chắn sẽ bùng nổ đó.”
“…”
Cả đám người đông nghịt ùa về phía nhà họ Bạch, tất cả đều dùng tốc độ như vận động viên chạy đua một trăm mét vây.
“Đùng!”
Cung Linh Lung giơ chân đã văng hàng rào cửa gỗ ngoài sân nhà họ Bạch, dùng khí thế một người giữ ải vạn người không thể bước qua xông vào trong nhà, quen cửa quen nẻo lao về phía phòng bếp, tay cầm d.a.o phay bắt đầu phát uy, giọng nói trong trẻo xuyên thấu qua căn phòng gạch đất: “Lăn ra đây hết cho tôi.”
Mụ đĩ già vốn dĩ đã nằm trên giường ngủ rồi, lúc ở thành phố, mụ ta bị Cung Linh Lung đạp một cái vào bụng, bụng vẫn cứ đau âm ỉ khó chịu vô cùng, hai ngày nay lại phải đánh lộn liên tục, trạng thái tinh thần thật sự rất kém.
Tiếng rống như ma quỷ này vang lên, bà ta sợ đến mức từ trên giường b.ắ.n lên, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: “Nó, nó, con nhỏ ma quỷ này lại, lại về rồi?”
Trả lời bà ta là một cú đá, bụi đất bay rào rào từ trên cửa xuống.
“Biến ra đây cho tôi.”
Cung Linh Lung lại đá thêm một cái, đá xong lại chạy đến phòng của hai vợ chồng Bạch Lão Đại, dùng d.a.o phay c.h.é.m lên trên cửa sổ gỗ, tức giận nhìn vào hai người đang sợ hãi đến mức mặt mày run lẩy bẩy nói: “Ngoan ngoãn đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ băm mấy người đút cho chó ăn.”
Cảnh cáo bọn họ xong, cô lại lao đến phòng Bạch Lão Tam.