Bà ta hoàn toàn không thèm để ý đến cha mẹ, cũng không quan tâm đến gương mặt đau rát của mình, vừa lăn vừa bò nhào về phía Bạch Kiến Nhân, lớn tiếng chất vấn ông ta giống như một người điên: “Những gì nó nói có phải là thật hay không? Anh không có công năng sinh dục, anh là một tên thái giám, anh không thể duy trì nòi giống, có đúng không?”
“Phụt.”
Nghe cách hỏi chuyện của bà ta, Cung Linh Lung bật cười thành tiếng.
Cô còn trả lời thay cho cho Bạch Kiến Nhân: “Đúng vậy, những gì tôi nói đều là thật. Ông ta là thái giám, là một tên thái giám chính hiệu, không có công năng sinh dục, đời này nhất định sẽ không con không cái, sau khi c.h.ế.t sẽ không có con trai con gái đeo tang làm đám ma cho ông ta đó.”
“Ồ, còn nữa, ông ta đã từng uống rất nhiều nước tiểu đồng tử, nốc hết chén này đến chén khác, còn ăn rất nhiều phân của con nít, phân trâu phân dê gì đó cũng đều dùng để làm thuốc dẫn đó.
“Ọe!”
Cô vui tươi hớn hở nói, một người phụ nữ đang mang thai nhiều chuyện ở xung quanh có lẽ là tưởng tượng ra đến cảnh kia, nhịn không được bịt miệng nôn mửa.
Đừng nói là phụ nữ mang thai cảm thấy buồn nôn, lúc này sắc mặt của những người khác đều trở nên vô cùng quái dị, tóm lại là không thể tìm ra được từ nào để hình dung gương mặt sợ hãi của bọn họ.
Câu trả lời của Cung Linh Lung lọt hết vào tai Tần Mộng Lan, kích thích làm bà ta càng thêm điên khùng, liều mạng đánh Bạch Kiến Nhân, ngay từ đầu chỉ là đánh đầu và đánh tay, đến cuối cùng mới bắt đầu điên cuồng tát vào mặt ông ta, từng cái tát vừa mạnh vừa vang toàn bộ đều rơi xuống mặt ông ta.
Bạch Kiến Nhân bị khống chế, muốn phản kháng cũng phản kháng không được, trong bụng có một đống lời muốn nói, hiện tại cũng không nói nên lời, cho dù có nói thì hiện tại cũng sẽ không có ai tin tưởng nữa.
Lục Tĩnh Xuyên cũng là một người rất xấu xa, chờ Tần Mộng Lan tát vài cái rồi, anh âm thầm buông lỏng Bạch Kiến Nhân ra.
Cảnh chó cắn chó, miệng dính đầy lông mới là cảnh thú vị nhất.
Quả nhiên, anh vừa mới buông tay ra, Bạch Kiến Nhân không bị trói buộc, lập tức đứng lên bắt đầu phản công, dáng vẻ như điên như khùng đánh Tần Mộng Lan tơi bời, trong miệng cũng đang điên cuồng chửi bới mắng mỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-133.html.]
“Mụ đàn bà đê tiện thối tha, mày có tư cách gì mà đánh tao hả?”
“Tao không hề buộc mày leo lên giường của tao, là mày chủ động đến tìm tao, là mày chê con ma c.h.ế.t sớm kia không kiếm được tiền.”
“Mày ngu như heo, nếu không phải cha mẹ mày có quyền có thể, mày tưởng tao sẽ còn thích mày à?”
“Mày còn dám đánh tao, cái thứ đê tiện, tao đánh c.h.ế.t mày.”
“…”
Bạch Kiến Nhân hoàn toàn nổi điên, ông ta chơi không lại Cung Linh Lung, lần này gương mặt thật của ông ta cũng đã bị vạch trần, cuộc đời coi như bị hủy hoại hoàn toàn, cho nên phát tiết hết mọi oán hận lên trên người Tần Mộng Lan.
Cho dù người nhà họ Tần không thích Tần Mộng Lan thì cũng sẽ không cho phép người ngoài đánh đập chửi bới bà ta ngay trước mặt mình thế này, cả đám đều nhào lên giúp đỡ.
Phòng khách nhỏ hẹp đánh nhau rối loạn như một nồi cháo heo.
Ngoại trừ Tần Đức Xuân và Triệu Ngọc Thục đang ngồi bệt ở ven tường ra, những thành viên khác trong nhà họ Tần đều gia nhập vào trận chiến, hai đứa con trai nhà họ Tần khống chế Bạch Kiến Nhân, Tần Mộng Lan và chị dâu, còn có hai đứa cháu dùng cả tay lẫn chân đánh đấm, coi Bạch Kiến Nhân như kẻ thù truyền kiếp.
Thấy ông ta đã bị đánh đến mức mặt mày biến hình, mắt mũi miệng toàn là máu, Cung Linh Lung vô cùng hài lòng, cười rất sung sướng.
Không bao lâu sau, nụ cười của cô cứng lại.
Khi cô nhìn thấy Tần Mộng Lan xắn tay áo lên để lộ ra cái vòng tay kia, cô sải bước chạy như bay đến, giơ tay túm lấy cánh tay của bà ta.
“Mày làm gì đó?”
Hiện tại Tần Mộng Lan đang nổi điên, bà ta hận Bạch Kiến Nhân thấu xương, cũng hận Cung Linh Lung y như thế, hận đến mức muốn cắn c.h.ế.t xé xác cô ra.