Cung Linh Lung nhìn thấy rõ cái vòng đeo trên cổ tay bà ta chính là cái vòng giống như như mẹ đã miêu tả, phỉ thúy đế vương lục trong suốt xanh biếc mang theo hoa văn màu vàng kim, nếu nhìn kỹ thì hoa văn vàng kim kia tạo thành hình cánh hoa mạn châu sa, các cánh hoa nối liền với nhau, quấn quanh vòng phỉ thúy.
Cô giơ tay tháo cái vòng phỉ thúy kia xuống, sau đó nhấc chân đá bay bà ta, lửa giận lan ra khắp nơi: “Bà có tư cách mang đồ của mẹ tôi tôi à? Của hồi môn tái hôn của bà mà còn cần mẹ tôi cung cấp chuẩn bị cho nữa à, nhà họ Tần của bà c.h.ế.t sạch rồi đúng không?”
Tần Mộng Lan bị cô đạp ngã ngửa ra sau, bụng đau đớn, kích thích làm đầu óc bà ta trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bà ta đã hiểu, hôm nay Bạch Linh Lung đến đây là vì muốn lấy lại cái vòng tay này.
Nghĩ đến những lời Bạch Kiến Nhân lừa bà ta, trong lòng Tần Mộng Lan cảm thấy vô cùng đau buồn, ngoài ra còn còn một ngọn lửa giận hừng hực xông thẳng vào tim, bà ta chịu đau bò dậy, hốt hoảng lột đôi giày da của mình ra, bắt đầu tàn nhẫn đánh vào người Bạch Kiến Nhân.
Bà ta vừa đánh vừa tức giận mắng: “Cái thứ lừa đảo, quân lừa gạt không bằng súc sinh, tôi đánh c.h.ế.t cái thứ lừa đảo nhà ông.”
Lúc nãy Bạch Kiến Nhân bị bọn họ đánh đến mức hoa mắt chóng mặt, ngay khoảnh khắc nhìn thấy vòng tay bị cướp đi, tia hi vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng biến mất hoàn toàn.
Giấc mơ phát tài của ông ta sụp đổ.
Hai vợ chồng Tần Đức Xuân tức muốn chết, bị đứa con gái ngu ngốc của mình chọc tức muốn phát điên, hai người bọn họ ước gì có thể xông lên đánh cho bọn họ một trận để phát tiết.
Tần Mộng Lan điên cuồng liều mạng mà đánh, không có ai đi qua kéo bà ta ra, mãi đến khi Bạch Kiến Nhân bị đánh đến mức gục đầu xuống, Tần Đức Xuân sợ sẽ xảy ra án mạng, vội vàng quát to: “Thằng cả, kéo nó ra, đừng để nó đánh c.h.ế.t người.”
Bạch Kiến Nhân là một con gián đánh mãi không chết, không bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ, chỉ có điều mặt toàn là máu, hiện tại đang nằm liệt dưới đất như một con ch.ó chết.
“Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-134.html.]
Cung Linh Lung đã hoàn thành mục đích của mình, lấy lại được vòng tay, mấy chuyện khác cô cũng không quan tâm, xách theo đao rời đi.
“Bạch Linh Lung, mày sẽ không c.h.ế.t yên được đâu.”
Bạch Kiến Nhân giãy dụa bò dậy, ngẩng gương mặt toàn là m.á.u làm cho người ta sợ hãi lên, miệng mồm toàn là m.á.u la hét nguyền rủa.
“Bạch Linh Lung đã c.h.ế.t rồi, bị tên cặn bã súc sinh ông chọc cho tức c.h.ế.t rồi, bây giờ ông có nguyền rủa cũng đã muộn.”
“Hiện tại tên của tôi không phải là Bạch Linh Lung, tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, những người bị tôi trừng trị cũng đều là cặn bã rác rưởi, tôi không sợ gặp báo ứng, tên thái giám c.h.ế.t tiệt ông có nguyền rủa cũng không có tác dụng gì.”
Trước khi rời đi, Cung Linh Lung còn không quên chọc thêm một cú đau điếng vào tử huyệt của ông ta, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “thái giám c.h.ế.t tiệt”, nói xong, cô cũng không thèm để ý đến sắc mặt đen kịt của mấy người nhà họ Tần, cùng Lục Tĩnh Xuyên nghênh ngang rời đi.
Khi đi đến cửa, cô lại nháy mắt ra hiệu cho Lý Sùng vừa mới nhiều chuyện hăng say, ý bảo tối nay có hẹn.
Lục Tĩnh Xuyên đi ở cuối cùng, anh vốn dĩ đang tập trung làm sứ giả bảo vệ hoa, lúc này lại phá lệ mở miệng, trước khi rời đi lại giúp vợ đạp ông ta thêm cú cuối: “Chủ nhiệm Bạch, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ông, tối nay nhớ uống thêm mấy viên thuốc nha, nếu như cần nước tiểu và phân đồng tử làm thuốc dẫn thì cứ cho người đến báo với tôi một tiếng, tôi tặng cho ông, bảo đảm sẽ tặng đến khi ông hài lòng mới thôi.”
“Phụt, ha ha…”
Cung Linh Lung vừa mới chen ra khỏi đám đông ngửa mặt lên trời cười to: “Anh Tĩnh, hiện tại chúng ta lập tức đi chuẩn bị cho ông ta ngay đi, mặc công lúc ông ta cần lại không thể cung ứng kịp lúc, nếu chậm trễ ngày lành thời gian tốt đẹp của ông ta thì đó là lỗi của chúng ta rồi.”
Chuyện đã đến nước này, tiệc cưới cũng không thể tổ chức được nữa.
Lúc này mặt mày của các khách khứa do Bạch Kiến Nhân mời đến còn thối hơn cả phân, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại nghĩ có lẽ nhà họ Tần sẽ đi tìm Bạch Kiến Nhân tính sổ, lập tức tìm cớ rời đi, sẵn tiện còn kéo mấy hàng xóm đến nhiều chuyện đi về luôn.
Người ngoài đi rồi, trong phòng khách ngoại trừ tiếng gào khóc của Tần Mộng Lan ra, nhưng người khác đều yên lặng không nói gì, chỉ có cháu nội nhà họ Tần đi ra ngoài đóng cửa lại.