Quanh năm suốt tháng Lục Tĩnh Xuyên đều hiếm khi có thể ở chung với mẹ và em trai, bình thường cũng không gửi thư và gọi điện thoại quá nhiều, ngày mai bọn họ phải về kinh đô rồi, tối nay anh cũng muốn trò chuyện với bọn họ thêm một chút, từ chuyện công việc đến gia đình, lại nói đến chuyện bà con họ hàng và bạn bè, nói đến gần chín giờ tối mới quay về phòng đi ngủ.
Tân hôn còn mặn nồng, vận động về đêm là thứ không thể thiếu.
Sáng nay Lục Tĩnh Xuyên đã nói là tối nay cho cô kiểm tra, đương nhiên sẽ cố gắng biểu hiện, so với vẻ thô lỗ hưng phấn tối hôm qua thì hôm nay anh rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều, hai người đều cảm nhận được niềm vui sướng khi nước sữa hòa nhau.
Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh lại, người đàn ông nằm bên cạnh đã thức dậy đi tập thể dục buổi sáng rồi, Cung Linh Lung lập tức chui ra khỏi ổ chăn, rửa mặt xong nhanh chóng giúp mẹ chồng chuẩn bị bữa sáng.
Ăn sáng xong, Cung Linh Lung chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn, Bạch Thủy Tiên xách theo túi từ trong phòng đi ra, nói với cô: “Linh Lung, con và mẹ chồng đi chợ đi, mẹ lên thành phố một chuyến.”
“Mẹ, mẹ đến thành phố làm gì thế?” Cung Linh Lung hỏi bà.
“Lúc trước khi còn nhỏ mẹ đã cùng cha mẹ đến thành phố Hán rồi, lúc đó là đến thăm bạn của ông ngoại con, chẳng qua hiện tại đã cách khá lâu rồi, mẹ quên mất vị trí của nhà ông ấy. Tối hôm qua mẹ đọc báo bản địa của thành phố Hán, nhìn thấy tên một địa danh thì đột nhiên nhớ ra, cho nên mẹ muốn đến thăm thử.”
“Mẹ, chuyện này cũng không gấp, ngày mai con đi chung với mẹ.” Cung Linh Lung không yên tâm để bà đi ra ngoài một mình.
“Không cần đâu, hiện tại sức khỏe của mẹ đã không có vấn đề gì nữa rồi, con không cần lo lắng.”
Bạch Thủy Tiên thấy chị sui đã xách rổ đi ra ngoài rồi, nói: “Linh Lung, con với mẹ chồng đi chợ mua đồ ăn đi, mẹ đi ngồi xe công cộng, nếu trưa nay mẹ không về ăn cơm thì đến chiều mẹ mới về đó.”
Trực giác của Cung Linh Lung mách bảo mẹ có tâm sự gì đó, còn không muốn cho cô biết, cô đoán thầm có lẽ là có liên quan đến chuyện gia đình ông ngoại.
Nếu bà không muốn nói, cô cũng không bắt buộc, chỉ dặn dò bà: “Mẹ, mẹ mang theo ít tiền đi, còn phải mang theo mũ và khăn quàng cổ nữa, đừng để trúng gió cảm lạnh.”
“Con yên tâm đi.”
Bạch Thủy Tiên cười nhạt, chào tạm biệt Chu Lan Cầm, xách theo giỏ đi ra ngoài trước.
Mẹ chồng nàng dâu cùng nhau đi ra ngoài, Lục Tĩnh Dương không đi theo bọn họ, ăn sáng xong cậu đã quay về phòng đọc sách.
Chợ cũng không quá lớn, người đến nơi này mua đồ ăn trên cơ bản đều là người nhà đi theo đến bộ đội tùy quân, Cung Linh Lung mua hai cân thịt ba chỉ, mua luôn dạ dày và nội tạng heo, còn mua một con cá trắm cỏ chừng ba cân, thêm mấy củ sen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-202.html.]
Mua đồ ăn xong, hai mẹ chồng nàng dâu lại cùng nhau đi về nhà, khi đi ngang qua bờ sông, con trai út của nhà chính ủy đang ở bờ sông cầm cần câu câu cá, Cung Linh Lung nhìn thấy bước lên gần hỏi: “Bé Hổ, con có câu được cá không?”
“Con câu được một con cá trích.”
Hổ Tử đã tám chín tuổi, bình thường đều đi đến trường học tập, hôm nay là cuối tuần không phải đi học, sở thích lớn nhất của cậu bé chính là câu cá.
Cung Linh Lung bước lên trước vài bước, nhìn con cá trích trong thùng, lại nhìn cần câu tự chế của cậu bé hỏi: “Hổ Tử, trong nhà con còn có dây cước và lưỡi câu không?”
Hổ Tử ngửa đầu nhìn về phía dì xinh gái này, cười toét miệng nói: “Dì, dì cũng muốn đi câu cá hả?”
“Ừ, dì ở nhà cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, muốn đi ra ngoài câu cá g.i.ế.c thời gian.”
“Nhà của con có, buổi trưa con mang đến cho dì.”
“Cảm ơn con.”
Cung Linh Lung thò tay vào túi lấy hai miếng khoai lang đỏ khô ra cho cậu bé, cái này là do cô mới mua được trong chợ, còn không quên dặn dò cậu bé: “Con ở bờ sông câu cá cũng nhớ chú ý an toàn đó, đừng đi đến khu nước sâu.”
“Dạ, con biết bơi, không sợ.”
Cung Linh Lung nghĩ con nít thời buổi này đều được nuôi thả, nhất là mấy đứa nhỏ lớn lên ở bộ đội, bọn nhỏ đều rất giỏi, cho nên cũng không nói quá nhiều.
Cô muốn đi câu cá để g.i.ế.c thời gian, Chu Lan Cầm cũng không nói gì, hỏi cô: “Linh Lung, con có muốn tìm việc làm không?”
“Mẹ, con đương nhiên là muốn tìm công việc rồi, chẳng qua cơ hội xin việc không phải cứ muốn là có, nhất là ở bộ đội, mỗi một củ cải một cái hố, trên cơ bản đều không có vị trí công việc mới.”
“Bọn con vừa mới kết hôn, anh Tĩnh cũng chỉ mới được điều từ quân khu khác đến đây hồi năm ngoái, còn có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, con không thể ảnh hưởng đến anh ấy được.”
Cung Linh Lung đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, cũng biết rõ chỉ cần cô lên tiếng, mẹ chồng nhất định sẽ nghĩ cách sắp xếp công việc cho cô, nhưng mà cô cũng không muốn thêm phiền phức cho người lớn trong nhà, lại nói thêm: “Mẹ, con chỉ mới đến đây, vẫn còn chưa quen thuộc với nơi này, cho nên tạm thời không suy xét đến chuyện công việc, chờ tất cả mọi chuyện ổn định rồi, con lại đến thành phố tìm thử.”
Thấy cô đã có kế hoạch rõ ràng, đầu óc thông minh lại nghĩ rất xa, Chu Lan Cầm cười nói: “Được rồi, con và Tĩnh Xuyên tự thương lượng với nhau đi, mẹ không nhúng tay vào. Nếu như con cần mẹ giúp đỡ thì con có thể gửi thư cho mẹ bất cứ lúc nào.”
“Dạ vâng.” Cung Linh Lung cười đồng ý.