THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT





Hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ vừa nói vừa cười quay về nhà, mới vừa bỏ đồ ăn vào trong phòng bếp, Tưởng Á Bình đã xách theo thùng gỗ đến, còn tiện thể mang theo một chút rau dại lại đây.

“Dì Chu, Linh Lung, bọn con vừa mới đi ra sau núi dạo một vòng, nhặt được một ít cây tể thái, mỗi gia đình đều chia một ít, con cũng mang một ít đến cho mọi người nếm thử vị.”

“Cảm ơn chị.”

Cung Linh Lung vội vàng nhận lấy, cũng dọn ghế mời cô ấy ngồi xuống nói: “Chị, chị ngồi đi.”

“Chị không ngồi lại đâu, bọn chị còn đang thả lồng cá ở trong sông, sáng sớm mỗi ngày đều hẹn cùng nhau đi mở lưới bắt ít cá nhỏ tôm nhỏ về ăn, mọi người còn đang chờ chị, chị đi trước.” Tưởng Á Bình là một người nhanh nhẹn dứt khoát, nói xong đã xách theo thùng hấp tấp chạy đi.

Chu Lan Cầm thấy cây tể thái đều còn rất non, nói với cô: “Linh Lung, trưa nay chúng ta gói sủi cảo nhân rau tể thái đi, được không?”

“Dạ được, lại bằm thêm một ít thịt nạc trộn vào.” Cung Linh Lung cũng đang thèm món này.

Mẹ chồng ở trong phòng bếp xử lý rau dài, Cung Linh Lung cầm quần áo giặt rồi phơi lên, lại chà luôn giày của Lục Tĩnh Xuyên mang đi phơi nắng, làm xong chuyện này mới quay về phòng lấy sách vở ra xem.

Chu Lan Cầm gói xong sủi cảo, đi ra ngoài ngồi lên ghế sofa đọc sách với cô, bà ấy rót cho cô một tách trà nóng hỏi: “Linh Lung, con đang đọc sách gì thế?”

“Mẹ, con đang đọc sách kiến thức y khoa cơ bản.” Cung Linh Lung mở bìa sách ra cho bà ấy xem.

Chu Lan Cầm ngồi xuống bên người cô, cười hỏi: “Linh Lung, con đang tự học tri thức y dược hả? Không cần giáo viên dạy sao?”

“Quyển sách này giới thiệu các loại thuốc đông y thường gặp, nội dung khá dễ hiểu, con đọc hiểu được, có gì không hiểu sẽ hỏi lại mẹ của con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-203.html.]

Từ sau khi mua sách về đến bây giờ, cô đều là tự học, trí nhớ của cô khá tốt, hoàn toàn không cần mẹ kiểm tra, mỗi ngày cô đều sẽ rất có nề nếp mà dành một chút thời gian để học tập và ôn tập.

“Chị sui còn hiểu biết về y dược nữa à?” Chu Lan Cầm có hơi kinh ngạc.

Cung Linh Lung gật đầu, nghĩ mẹ chồng cũng là một người rất có chừng mực, chủ động nói cho bà ấy biết: “Mẹ của con là sinh viên tốt nghiệp của học viện y học kinh đô quốc lập.”

Chu Lan Cầm lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, một đống vấn đề đã xông đến bên miệng, nhưng khi chạm đến ánh mắt phức tạp của cô, mọi lời nói đều nghẹn vào trong bụng, cuối cùng biến thành một câu: “Vận mệnh cả đời của chị sui thật là quá nhiều nhấp nhô, là một người số khổ.”

Nói xong bà ấy lại hỏi cô: “Linh Lung, có phải con muốn học y không?”

“Mẹ, tạm thời con cũng không có kế hoạch cụ thể gì, hiện tại con đều tự học đọc sách, cũng chỉ là muốn học thêm một chút thường thức về y dược, không nói là sẽ trị bệnh cứu người, nhưng bản thân mình bị bệnh cảm lạnh gì đó cũng có thể tự tìm một ít thảo dược uống, còn có thể tiết kiệm chút tiền khám bệnh mua thuốc.”

Chu Lan Cầm nghe lời cô nói, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác, tiếp tục hỏi cô: “Linh Lung, mẹ nghe nói con đã học xong cấp ba, thành tích học tập như thế nào?”

“Thành tích học tập của con còn tạm được, đứng nhất cả khối.”

Nguyên chủ đi học vô cùng chăm chỉ nghiêm túc, từ nhỏ đến lớn đều là hạng nhất, đương nhiên việc này cũng có công lao mẹ đã tận tâm dạy dỗ nữa.

Chu Lan Cầm trầm ngâm một chút, như có hàm ý gì đó mà dặn dò cô: “Linh Lung, con có thời gian rảnh thì có thể ôn tập lại các kiến thức cấp ba trong sách giáo khoa, đừng quên mất những kiến thức kia, có lẽ trong tương lai không xa sẽ có cơ hội.”

Cung Linh Lung biết sang năm sẽ khôi phục thi đại học, hiện tại mẹ chồng đang truyền tín hiệu cho cô đúng không?

Thấy cô không nói tiếng nào, Chu Lan Cầm lại báo cho cô thêm ít tin tức: “Chính sách năm nay đã bắt đầu có thay đổi, đã có rất nhiều lãnh đạo nêu ý kiến khôi phục thi đại học, có một bộ phận giáo sư và học giả đã được sửa lại án xử sai, cụ thể thì còn phải chờ quyết sách như thế nào. Nếu con có ý định thi đại học, vậy thì phải chuẩn bị sớm hơn mới được.”

“Mẹ, con biết rồi.” Cung Linh Lung nghe thế mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi