THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Dì Bạch, dì múa đẹp quá.” Hai mắt Vương Ngọc Miêu sáng rực nhìn chằm chằm vào bà.

Lúc này hai mắt của Cung Linh Lung cũng sáng lấp lánh, vô cùng kích động: “Mẹ, con phát hiện mà thật sự là một cái bảo tàng cực lớn đó.”

“Từ lúc mẹ lên ba đã đi theo bà ngoại của con học ca hát nhảy múa và nhạc cũ. Khi còn nhỏ thì thích mấy thứ này lắm, ông ngoại bà ngoại của con cũng tốn rất nhiều công sức để dạy dỗ cho mẹ, cũng tốn không ít tiền, thường xuyên đưa mẹ đi tham dự các hoạt động thi đấu. Thật ra học mấy thứ này cũng rất vất vả, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ học tập luyện tập, chỉ có những người từng trải mới có thể biết được phải trả giá bao nhiêu gian khổ và vất vả.”

Trong đầu Bạch Thủy Tiên hiện lên những ký ức xa xăm, nhưng mà bà lại nhanh chóng đè nó xuống, bắt đầu nói chuyện chính sự với bọn họ, dạy bọn họ cách cải biến điệu múa này.

Dạy hai người bọn họ xong, bà rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi dạy dỗ các quân tẩu và mấy đứa nhỏ.

Trong khoảng thời gian này bọn họ đã học thuộc lòng bài thơ, nhưng mà lại chỉ mới bắt đầu huấn luyện phương diện biểu cảm. Bạch Thủy Tiên lại rất am hiểu chuyện dạy học, trước kia đã tham gia rất nhiều trận thi đấu văn nghệ, tranh thủ hiện tại bà có rảnh, có thể tận tình hướng dẫn, dạy bọn họ các chi tiết trong lúc biểu diễn.

Bình thường mọi người đều tập luyện đến tám giờ rưỡi là nghỉ ngơi, nhưng tối nay vì có Bạch Thủy Tiên kiên nhẫn dạy dỗ, quân tẩu và mấy đứa nhỏ đều học tập đến hơn chín giờ mới giải tán.

Lúc trước bọn họ chỉ là đứng yên đọc thuộc lòng thôi, tối hôm nay mới bắt đầu xếp chỗ đứng, quy định tư thế và dáng vẻ của mọi người, cũng chỉnh lại những sai lầm nhỏ trong ngữ điệu đọc, mọi người cũng dần dần nhập vai, đọc diễn cảm hết lần này đến lần khác, lần sau lại càng hoàn thiện hơn lần trước.

Sau khi về đến nhà, Cung Linh Lung pha hai ly sữa bò, hai mẹ con đều uống một ly, lại rót nước ấm cùng nhau ngâm chân, mãi đến mười giờ mới về nhà nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Cung Linh Lung dậy sớm nấu bữa sáng cho mẹ, lại bỏ không ít trái cây và trong ba lô của bà, sau khi ăn cơm xong lại đưa bà đi ngồi xe buýt, chờ xe buýt công cộng đi rồi cô mới về nhà.

Cô vừa mới đi đến cửa, mẹ Viên đã xách theo rổ đuổi theo: “Linh Lung, bác vừa mới mua lưới đánh cá về, lát nữa phiền con làm lồng cá giúp bác nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-274.html.]

“Bác gái, bác đi chợ sớm thế à?”

“Trong nhà hết mỡ heo rồi, bác nghe Á Bình nói trong chợ có bán mỡ, nhưng mà phải đi sớm mới có, bác phải tranh thủ lúc Cương Tử chưa thức dậy, đi sớm về sớm.”

Mẹ Viên nói xong lập tức lấy một cái bánh bột ngô trong rổ ra đưa cho cô: “Linh Lung, bác vừa mới mua ở chợ, con ăn một cái đi.”

“Bác gái, con ăn sáng rồi, bác cứ để cho Cương Tử ăn đi.” Cung Linh Lung không nhận.

“Cầm lấy, bác mua năm cái, đủ cho nó ăn.”

Bà ấy hào phóng như thế, Cung Linh Lung cũng cười nhận lấy nói: “Bác gái, lúc bác lên núi chặt trúc thì cứ mang Cương Tử đến nhà con, sáng nay con không có đi đâu hết.”

“Được rồi.”

Mẹ Viên đi theo cô về, lại hỏi thăm: “Lúc nãy con đưa mẹ con đi đến trạm xe buýt hả?”

“Dạ, mẹ con phải lên thành phố đi làm, một tuần mẹ chỉ được nghỉ một ngày thôi.”

Tối hôm qua lúc bọn họ tập luyện tiết mục, mẹ Viên rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng dẫn theo cháu nội đi xem, nghe các quân tẩu khác nói đến chuyện Bạch Thủy Tiên, đã biết bà đi làm ở viện điều dưỡng, nhưng mà bà ấy cũng không tò mò hỏi thăm nhiều hơn.

Mấy người bọn họ vừa mới đi về nhà, phơi quần áo xong thì Vu Hỉ Mai đã chạy đến, lộ ra vẻ mặt thần bí hỏi: “Linh Lung, chị vừa mới lấy được tin tức, Từ Vi mất tích rồi. Chiều hôm qua phó đoàn trưởng Lý đến tìm em, có phải anh ấy hỏi chuyện này không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi