THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Mất tích?” Cung Linh Lung bùng nổ kỹ thuật biểu diễn, lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tối hôm qua cô ta vắng mặt không đi tập luyện, cả đêm cũng không về phòng ngủ, mãi đến sáng hôm nay cũng không thấy đâu, hiện tại đoàn văn công đang tìm kiếm khắp nơi.”

Vu Hỉ Mai nghe đoàn trưởng Tiết nói, ông ấy vừa mới đến nhà tìm chồng cô ấy báo cáo chuyện này, hiện tại mọi người trong đoàn văn công đều bị ra lệnh đi ra ngoài tìm người, lại hỏi lại vấn đề lúc trước: “Chiều hôm qua phó đoàn trưởng Lý tìm em có chuyện gì thế?”

“Hỏi thăm chuyện của Từ Vi đó. Sáng hôm qua em có ngồi xe buýt lên thành phố, anh ấy hỏi em có gặp được Từ Vi trong xe không.”

“Lúc đó em có thấy Từ Vi không?” Vu Hỉ Mai hỏi lại ngay.

Cung Linh Lung vẫn cứ dùng những lời cô đã trả lời với phó đoàn trưởng Lý để trả lời cô ấy, nói xong còn bổ sung thêm: “Lúc đó trên xe chỉ có một người là em không nhìn thấy rõ mặt, nhưng mà em xác định đó là phụ nữ. Thông qua các ăn mặc thì giống như người phụ nữ trung niên, chắc là không phải Từ Vi rồi.”

“Hiện tại xác định cô ta không thấy đâu, đã mất tích rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì lãnh đạo của đoàn văn công cũng sẽ bị liên lụy.”

Vu Hỉ Mai lắc đầu bĩu môi nói: “Mấy người bọn họ đúng là ngày nào cũng phải kiếm chuyện mới chịu, không để cho người ta yên gì hết. Lúc nãy chị còn nhìn thấy vợ của đoàn trưởng Tiết cũng đi ra ngoài tìm người rồi, nếu như tìm không được, nói không chừng lát nữa còn sẽ chạy đến nhờ chúng ta đi tìm phụ nữ đó.”

Cung Linh Lung tràn ngập hàm ý nói: “Cô ta lớn như thế, có phải con nít ba tuổi đâu, chắc là không đến mức đi lạc mất tích rồi, nói không chừng là bị chuyện gì đó vướng tay vướng chân.”

“Có lẽ là thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-275.html.]

Hơn chín giờ sáng, Cung Linh Lung vừa mới làm xong lồng cá giúp mẹ Viên, Trình Tô Tô đã đến.

Trình Tô Tô cố ý đến đây tìm các quân tẩu giúp đỡ, thái độ vô cùng lễ phép và khách sáo, trên mặt còn mang theo chút sốt ruột: “Các chị dâu, Từ Vi đã mất tích rồi, chúng tôi đang tìm kiếm khắp nơi, lại không có đủ người, không biết có thể nhờ các chị đi tìm giúp chúng tôi không?”

“Có ai cung cấp manh mối có tác dụng gì hay không?” Cung Linh Lung đứng lên hỏi cô.

“Bình thường cô ta luôn cùng ra cùng vào với Mạnh Hiểu Dĩnh, lúc trước Mạnh Hiểu Dĩnh tạm thời cách chức về nhà nghỉ ngơi, chúng tôi cũng không tiếp xúc quá nhiều với Từ Vi, nhưng mà tối hôm trước cô ta đã nói với Lý Đan Hồng là muốn đến thành phố. Chiều ngay hôm qua phó đoàn trưởng Lý đã đi hỏi tài xế rồi, còn đi hỏi những người ngồi tuyến xe sớm, bọn họ cũng không nhìn thấy Từ Vi đến ngồi xe.”

Thấy người nhà ở viện gia thuộc lúc đó cũng không nhận ra Từ Vi, Cung Linh Lung hơi cong khóe môi lên, thấy các chị dâu khác cũng đều đến nói ngay: “Mất tích là chuyện lớn, hiện tại chúng ta lập tức đi tìm người đi.”

“Đi thôi.”

Các quân tẩu đều bắt đầu hành động, không dẫn theo mấy đứa nhỏ trong nhà theo cùng, mời mấy người lớn tuổi như mẹ Viên chăm sóc, mọi người lại ùa nhau đi xung quanh núi và bờ sông tìm kiếm.

Tưởng Á Bình rất có năng lực tổ chức, chia các quân tẩu thành bốn năm tiểu đội nhỏ, chia ra tìm kiếm các khu vực, chia tổ xong lập tức tách ra hành động.

Cung Linh Lung và mấy người Liêu Thu Hoa tạo thành một nhóm, phụ trách tìm kiếm ở khu vực quanh bờ sông, đi chưa được bao xa đã nhìn thấy ba người đám anh họ giả của Từ Vi ngồi canh ở đằng trước, mà lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy cô.

Lúc cách bọn họ chừng mười mét, Cung Linh Lung giả vờ lộ ra vẻ mặt không vui, giọng nói hơi lớn hơn ngày thường một chút: “Cái con nhỏ Từ Vi này lắm chuyện thật đó, ngày nào cũng kiếm chuyện thêm phiền, cô ta không đến lo chuyện bao đồng của chúng ta thì lại chơi trò mất tích, hiện tại còn bắt chúng ta đi khắp nơi tìm cô ta, cô ta không thể ngoan ngoãn ở yên trong đoàn văn công à?”

“Chứ còn gì nữa, chị thấy trong đoàn văn công này Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi là lắm chuyện nhất, cả ngày không lo luyện tập tiết mục, luôn thích làm ra mấy chuyện lộn xộn phiền phức.” Giọng của Liêu Thu Hoa rất lớn, mỗi lần mở miệng nói chuyện là cứ như tiếng sấm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi