Sáng sớm ngày hôm qua, quả nhiên bộ đội đã nhận được tin tức của Từ Vi, bên viện gia thuộc cũng nhanh chóng lan tỏa tin tức này ra ngoài.
Các quân tẩu vẫn cứ ngồi cùng nhau xử lý cá tôm như mọi hôm, đề tài nói chuyện phiếm ngày hôm nay của bọn họ đều xoay quanh Từ Vi.
Biết được cô ta bị bọn buôn người bắt cóc, trong quá trình chạy trốn còn bị đánh bị thương nặng, không ít người đều thương hại cô ta, những “hành vi xấu xa” mà cô ta từng làm lúc trước lập tức đều bị bỏ qua hết.
Mọi người càng nói càng hăng say, Cung Linh Lung nói một câu đầy thâm ý: “Đường phố trong thành phố vô cùng nhộn nhịp, người đến người đi, bọn buôn người chắc chắn sẽ không hung hăng ngang ngược đến mức bắt cóc cô ta ngay trên đường lớn, cô ta chắc chắn bị bắt ở đường nhỏ hẻo lánh. Cô ta đã làm việc ở đoàn văn công nhiều năm như thế rồi, là quân nhân mà lại chẳng có chút lòng cảnh giác cơ bản nào hết sao? Các chị nói coi cô ta quá ngây thơ hay là ngu ngốc đây?”
“Linh Lung nói đúng đó, tôi cũng cảm thấy cô ta không phải ngây thơ, mà là ngu. Hổ Tử nhà tôi mới tám chín tuổi cũng đã biết quan sát người khác, sẽ không nói chuyện với người xa lạ.” Vu Hỉ Mai nói tiếp.
“Hôm đó cô ta không ngồi xe buýt công cộng lên thành phố, lại không có xe đạp, cũng không tìm người nào mượn xe, mấy chị nói coi cô ta lên thành phố bằng cách nào?” Cung Linh Lung lại âm thầm phá tan lòng thương hại của mọi người.
“Đúng vậy, cô ta không đi xe buýt, cũng không mượn xe, không lẽ là đi bộ?” Dương Tiểu Lan nhướng mày.
“Nhưng mà mấy người ở đoàn văn công đều nói cô ta đi ra ngoài rất sớm, đi giờ đó thì chỉ có ngồi xe buýt thôi.”
“Dù sao lúc đó em không thấy cô ta ở trên xe, sau đó phó đoàn trưởng Lý cũng đi hỏi mấy người khác trên chuyến xe đó rồi, có hai ba người là ở viện gia thuộc phía đông, bọn họ cũng quen biết Từ Vi, đều nói là không nhìn thấy cô ta, cô ta không ngồi xe buýt lên thành phố.” Cung Linh Lung nói với giọng điệu chắc chắn.
“Cô ta không ngồi xe buýt công cộng, cũng không đạp xe đạp, không lẽ đi nhờ xe khác à?”
“Chỗ chúng ta hẻo lánh như thế, rất hiếm có xe lên thành phố, máy kéo đi ngang qua cũng rất ít. Huống chi hôm đó trời còn mưa, nếu không phải có chuyện quan trọng thì sẽ không đến thành phố.”
“Hiện tại nghe em nói xong, chuyện cô ta bị người ta bắt cóc có hơi khác thường nhỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-279.html.]
“Không quan tâm có khác thường hay không, tóm lại cô ta không có được tính cảnh giác mà một người quân nhân nên có, đi ra ngoài bị bọn buôn người bắt đi, trách nhiệm lớn nhất thuộc về phía cô ta, hiện tại còn ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của bộ đội nữa.”
“Chứ còn gì nữa, mỗi ngày chỉ biết kiếm chuyện, đúng là chúa phiền phức.”
“...”
Lục Tĩnh Xuyên ngủ một giấc đến trời sáng trưng mới tỉnh lại, anh rửa mắt xong đi ra ngoài thấy vợ đang xử lý cá với các chị dâu, đứng trước cửa gọi cô: “Linh Lung.”
“Anh Tĩnh, anh dậy rồi à.”
Cung Linh Lung vội vàng gác công việc đang làm sang một bên, đứng lên chạy chậm về nói: “Em cất bữa sáng trong nồi giữ ấm đó, em bưng cho anh, anh mau lại đây ăn đi.”
Sáng nay cô chiên bánh bí đỏ, luộc trứng gà và nấu cháo đậu xanh, cô ăn sáng xong, lại giặt quần áo mới đi ra ngoài mở lồng cá với các chị dâu.
Cô bưng bữa sáng đến bàn ăn, cười hì hì nói với anh: “Tin tức của Từ Vi đã truyền về, đoàn trưởng Tiết và phó đoàn trưởng Lý đã đi đến bệnh viện thành phố để tìm hiểu tình huống rồi.”
Hành động của nhóm Lục Tĩnh Xuyên cũng không báo cho đoàn văn công biết, anh cũng không nói đến việc này, chỉ nhanh chóng lột trứng gà ra đút cho cô ăn.
“Em không ăn, anh ăn đi.”
Cung Linh Lung nghiêng đầu tránh, nhét trứng gà vào trong miệng anh, cười tươi như hoa, lộ ra má lúm đồng tiền: “Sáng nay em ăn ba cái bánh bí đỏ, ăn một chén cháo to, hiện tại bụng con no căng đây nè.”
“Em ăn một nửa.”
Lục Tĩnh Xuyên cắn một phát hết nửa cái trứng, đút nửa cái còn lại cho cô.