Cung Linh Lung bất đắc dĩ đành phải ăn, bên ngoài còn có cá chưa xử lý xong nói: “Anh Tĩnh, anh ăn sáng đi, em đi xử lý cá tiếp đây.”
“Có nhiều lắm không?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi cô.
“Thu hoạch cũng không tệ lắm, lồng cá bắt được mấy con cá vàng nhỏ, ngoài ra còn có không ít cá tôm cua nhỏ, cộng lại cũng được nửa chậu, trưa nay chúng ta có thể nấu một bữa thịnh soạn.”
Tối hôm qua cô bỏ thêm một vài thứ trong không gian vào mồi câu, cho nên hôm nay thu hoạch được nhiều hơn ngày thường rất nhiều, lúc nãy các chị dâu đều đang khen cô quá may mắn.
Lục Tĩnh Xuyên ăn cơm rất nhanh, ăn xong cô vẫn còn đang làm, thấy không còn quá nhiều nên anh cũng không đi giúp, đi đến phòng thường trực lấy báo của ngày hôm nay.
Khi anh quay về, trong tay còn xách theo một cái túi, vừa về đến nhà lập tức nói với cô: “Linh Lung, mẹ gửi đồ cho chúng ta nè.”
Cung Linh Lung rửa sạch tay chạy đến giúp anh mở bưu kiện ra, có hai đôi giày thể thao nữ, hai cái áo khoác mùa xuân kiểu nữ, một túi bánh trứng gà lớn, còn có một túi hạch đào táo đỏ, hai con khô mực mà các thành phố xa biển rất khó có thể mua được còn có một cái máy ảnh và cuộn phim được gói rất kỹ.
Trong túi còn có một bức thư do Chu Lan Cầm viết, mấy thứ này đều là do bà ấy tranh thủ thời gian đi mua, đều là mua cho con dâu.
Cung Linh Lung cảm động muốn chết, hai mắt nóng lên: “Anh Tĩnh, mẹ thương em thật đó.”
“Sau này chúng ta phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ mới được.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng rất thương mẹ, biết rõ bà ấy khó khăn vất vả đến mức nào, nhưng mà mấy năm nay bà ấy chưa từng kể khổ với bất cứ người nào, luôn dùng tâm thái lạc quan tích cực nhất để đối mặt với cuộc sống, mặc dù công việc rất bận rộn, cũng chưa bao giờ bỏ bê chuyện giáo dục, dạy dỗ hai anh em bọn họ.
Trong lòng hai anh em bọn họ, mẹ chính là người mẹ vĩ đại nhất.
Cung Linh Lung gật đầu, chủ động thương lượng với anh: “Anh Tĩnh, chúng ta cùng nhau cố gắng, sau này dọn đến kinh đô làm việc định cư, ở chung với mẹ và những người lớn khác nhiều hơn.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên vốn dĩ cũng có kế hoạch này, ông nội và ông ngoại vẫn luôn muốn triệu hồi anh về kinh đô, chẳng qua anh không muốn dựa vào trưởng bối, muốn dựa vào bản lĩnh của mình để thăng chức tự triệu hồi về kinh đô.
Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt, Lục Tĩnh Xuyên hiếm khi được nghỉ ngơi thả lỏng một ngày, hai vợ chồng cất đồ đi rồi cầm cần câu đi ra ngoài bờ sông câu cá.
Mới vừa đi đến bờ sông, một người quen từ đối diện đi đến, đối phương chủ động chào hỏi trước: “Phó đoàn trưởng Lục, đã lâu không gặp, hôm nay cậu được nghỉ ngơi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-280.html.]
“Chị dâu.”
Lục Tĩnh Xuyên chào hỏi, tiếp theo nói: “Hôm nay tôi được nghỉ một ngày, đi câu cá với vợ.”
Cao Tuyết Mai đảo mắt nhìn về phía Cung Linh Lung, nụ cười vẫn giống như bình thường: “Tôi đã nghe nói vợ của phó đoàn trưởng Lục rất xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên vô cùng xuất sắc, hai người thật sự là duyên trời tác hợp.”
“Chị dâu quá khen rồi.” Cung Linh Lung cười vui vẻ.
Ánh mắt của Cao Tuyết Mai khi nhìn về cô trở nên có chút sâu thẳm, nói chuyện dịu dàng dễ nghe: “Em gái, nghe nói em họ Cung hả?”
“Đúng vậy, họ Cung, cung của cố cung.”
“Rất hiếm thấy có người nào họ Cung đó.”
Cao Tuyết Mai cười nhạt, thân thiện trò chuyện: “Chồng của tôi làm việc ở bộ phận hậu cần, sống ở viện gia thuộc phía Đông, sau này có rảnh thì lại đến chơi.”
“Được rồi, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ đến làm phiền chị.” Cung Linh Lung cũng mỉm cười.
“Được rồi, hai người đi câu cá đi, tôi cũng đi về đây.”
Cao Tuyết Mai xách theo một sọt giày, rõ ràng là mới đi ra bờ sông giặt giày xong, trò chuyện vài câu đơn giản sau đó bà ta xách theo sọt giày đi trước.
Nhìn bóng dáng dần đi xa của bà ta, khóe môi Cung Linh Lung hơi cong lên, trong ánh mắt mang theo ánh sáng khác thường.
“Linh Lung, sao thế?”
Lục Tĩnh Xuyên chú ý đến nụ cười trên khóe môi của cô, nụ cười này hình như không được bình thường cho lắm.
Cung Linh Lung chớp mắt với anh, âm thầm kéo anh tiếp tục đi về phía trước, chờ đi được một đoạn rồi, cô mới nhẹ nhàng nói: “Anh Tĩnh, bà ta là vợ của lãnh đạo nào thế?”
“Đó là Cao Tuyết Mai, là vợ của phó chủ nhiệm bộ phận hậu cần Vu Chấn.
Lục Tĩnh Xuyên nghĩ cô chưa từng gặp Vu Chấn bao giờ, tiệc cưới của bọn họ chỉ mời chủ nhiệm bộ hậu cần thôi, lại bổ sung thêm một câu: “Vu Chấn là chú họ của Mạnh Hiểu Dĩnh.”
Cung Linh Lung hơi kinh ngạc nói: “Nói cách khác, bà ta là thím họ của Mạnh Hiểu Dĩnh hả.”