THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Không bao lâu sau đã đến tiết mục thứ chín, Cung Linh Lung lên sân khấu, cô cũng không cần MC giới thiệu, tự cầm lấy micro lên sân khấu.

“Các lãnh đạo tôn kính, các anh em kính yêu, phó đoàn trưởng Lục yêu dấu, tôi lại đến rồi đây.”

Chị dâu xinh đẹp như tiên nữ là cô vừa mới xuất hiện, xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng ồn ào, còn có người gân cổ lên kêu to: “Phó đoàn trưởng Lục yêu dấu, cô vợ xinh đẹp của anh lại đến rồi kia.”

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Lúc Lục Tĩnh Xuyên nghe được vợ nói ra hai chữ “yêu dấu” thì đã không nhịn được mỉm cười, khóe môi đã kéo đến mang tai.

Lần đầu tiên lên sân khấu Cung Linh Lung đã nhìn thấy Lục Tĩnh Xuyên đang ngồi ở vị trí chính giữa, lúc này hai người đang dịu dàng lưu luyến nhìn nhau, tiếng nói trong trẻo êm tai tràn ngập ý cười, vừa mới mở miệng nói chuyện đã làm cho bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ khác: “Các anh em, các anh có biết tôi làm thế nào mới cướp được phó đoàn trưởng Lục về nhà không?”

Lục Tĩnh Xuyên: “…”

Cô vợ nhỏ của anh thật là quá ghê gớm, sao lại nói mấy thứ này làm gì chứ, không phải cô nên biểu diễn tiết mục sao?”

“Em dâu, chúng tôi không biết, cô mau kể cho chúng tôi nghe đi.”

Đoàn trưởng Tôn đang ngồi bên cạnh Lục Tĩnh Xuyên đứng lên, đại diện cho mọi người phát ra lời nói thật lòng nhất.

“Đúng vậy, chúng tôi không biết, mau kể đi.” Mọi người đều đồng thanh ồn ào.

Nụ cười trên mặt Lục Tĩnh Xuyên còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời ngày xuân, anh duỗi dài cổ hô to: “Vợ ơi, làm chuyện nghiêm túc nào, biểu diễn đi, mấy chuyện khác chờ về nhà lại nói.”

“Phó đoàn trưởng Lục, tiết mục của em chính là phát huy tự do, đứng đây nói chuyện với mọi người đó.” Cung Linh Lung cười nghịch ngợm với anh.

Các lãnh đạo như tư lệnh Chu đều cười, lúc này ông ấy cũng lên tiếng nói: “Phó đoàn trưởng Lục, im lặng nào, đừng quấy rầy đồng chí Cung biểu diễn tiết mục.”

Nói xong còn nhìn đoàn trưởng Tôn nói: “Đoàn trưởng Tôn, đoàn số một, nếu phó đoàn trưởng Lục lại mở miệng nói nhảm thì các cậu cứ bịt miệng cậu ấy lại cho tôi.”

“Rõ, tư lệnh!”

Mọi người bên dưới đáp trả vô cùng vang dội và tích cực.

Các quân tẩu ngồi trong góc đều vui vẻ cười toe toét, bọn họ cũng đều đứng lên hò hét: “Linh Lung, bắt đầu đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-354.html.]

Bạch Thủy Tiên thấy con gái nói chuyện nhẹ nhàng tự nhiên thoải mái giống như lúc ở nhà, không hề hồi hộp hay luống cuống gì cả, đến cả bà ấy cũng đều bội phục lòng can đảm và sự tự tin của cô, cũng cười vỗ tay reo hò cho cô.

“Hơn ba tháng trước, vào một buổi sáng mà tuyết vừa mới bắt đầu tan, đó chính là khoảnh khắc bất lực nhất trong đời của tôi.”

Hai đôi mắt từ xa nhìn về phía nhau, giọng nói trong trẻo lại tràn ngập tình cảm xuyên thấu qua lễ đường, câu chuyện xem mắt cực kỳ giống như một vở kịch được dàn dựng dần dần được cô kể ra.

Chờ cô kể xong câu chuyện như trong phim này rồi, ngoại trừ Bạch Thủy Tiên đã biết trước, trên mặt những người khác đều lộ ra chút kinh ngạc.

“Trước khi gặp được phó đoàn trưởng Lục, tôi chưa bao giờ suy xét đến chuyện kết hôn, càng không nghĩ đến chuyện có một ngày mình sẽ gả cho quân nhân, trở thành một người quân tẩu.”

“Có lẽ đây chính là vận mệnh do ông trời sắp đặt trước.”

“Có một câu tôi rất thích, cuộc gặp gỡ tình cờ tốt đẹp nhất trong cuộc đời chính là gặp được đúng người vào đúng thời điểm.”

“Tôi đi xem mắt nhầm bàn, nhận nhầm người, nhưng mà tôi may mắn lại quen biết được đúng người, tạo nên cuộc gặp gỡ tình cờ tốt đẹp nhất trong đời tôi, cũng làm tôi hạ quyết tâm muốn trở thành một người quân tẩu.”

“Quân nhân là cột trụ của quốc gia, là tấm lưng của quốc gia, là vị thần bảo vệ của hàng tỉ nhân dân, là anh hùng đáng giá tôn kính nhất trên đời, là dũng sĩ vô tư không biết sợ chân chính!”

“Cũng chính là người khổng lồ trong lòng các người vợ chúng tôi!”

“Quân nhân, bảo vệ quốc gia chính là trách nhiệm thần thánh của mọi người, giữ vững cương vị chính là sứ mệnh của mọi người.”

“Các anh là những người sinh ra vì chiến tranh, c.h.ế.t đi vì hòa bình.”

“Các anh là người c.h.ế.t trận sa trường, da ngựa bọc thây.”

“Các anh chính là là người nếu có chiến tranh nhất định sẽ dùng, dùng các anh nhất định sẽ chiến thắng.”

“Những chuyện này tôi biết, tất cả các quân tẩu đều biết.”

“Bắt đầu từ ngày các anh khoác bộ quân trang màu ô liu này lên người, tất cả mọi thứ của các anh đều thuộc về quốc gia, thuộc về nhân dân, sẽ không thuộc về chúng tôi.”

“Tôi từng đọc được một câu trong sách, câu đó là, trên đời này làm gì có năm tháng yên bình chứ, chẳng qua là đã có người khiêng lấy gánh nặng đi ở phía trước rồi.”

“Từ sau khi trở thành một vị quân tẩu đầy quang vinh, tôi cũng thấu hiểu và cực kỳ tán thành những lời này. Cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay của tôi là do chồng của tôi ở phía trước khiêng lấy gánh nặng, là anh ấy dùng tính mạng của mình chiến đấu để đổi lấy cho tôi.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi