“Bốp bốp bốp… Bốp bốp bốp…”
Các lãnh đạo ngồi ở hàng đầu tiên vỗ tay trước, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
Lục Tĩnh Xuyên ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ hai, tầm nhìn rất tốt, lúc này trong mắt anh cũng chỉ có cô vợ xinh đẹp như tiên trên sân khấu của mình, tâm trạng vui vẻ đến mức khóe môi càng lúc cong lên càng cao.
“Răng rắc!”
Mọi người trên sân khấu đang dạt dào tình cảm đọc diễn cảm, anh lấy ra máy ảnh mà vợ đưa cho mình, nhanh chóng bấm nút chụp ảnh.
Tối nay các quân tẩu và mấy đứa nhỏ đều được trang điểm kỹ càng tỉ mỉ, tuy rằng bọn họ vẫn cứ mặc quần áo mộc mạc, nhưng giờ phút này trạng thái tinh thần của bọn họ đã khác hẳn với bình thường, mỗi người đều mặt mày sáng sủa, tinh thần phấn chấn đọc to, khi đọc diễn cảm thơ ca cũng vô cùng tập trung và chuyên chú, biểu cảm trên mặt cũng biểu diễn vô cùng thích hợp.
“Tôi bay lên trời.”
“Chúng ta bay lên trời.”
“Tôi kiêu ngạo, tôi là người Trung Quốc!”
Khi đoạn cuối cùng được bọn họ dõng dạc hùng hồn đọc xong, các lãnh đạo ngồi ở hàng trước nhất đều đứng lên vỗ tay kịch liệt, bầu không khí tại hiện trường lập tức dâng lên đến cao trào.
Lúc mới bắt đầu lên sân khấu, các quân tẩu đều rất hồi hộp, nhưng khi thật sự bắt đầu đọc diễn cảm rồi, bọn họ lại cực kỳ bình tĩnh, biểu hiện gần như là hoàn mỹ, hiện tại đọc diễn cảm xong rồi, thấy các lãnh đạo đều đứng lên vỗ tay, bọn họ đều kích động hoan hô cười vui vẻ.
Mấy đứa nhỏ cũng rất vui vẻ, đều hoan hô vui cười nhảy nhót, có mấy đứa nhỏ còn kích động nhìn xuống bên dưới sân khấu liên tục gọi: “Cha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-353.html.]
Thấy mọi người đều không nỡ xuống sân khấu, Cung Linh Lung vội vàng kéo mọi người đi, ngoài miệng cũng vui đùa hô to: “Đi thôi, đi thôi, đi tìm tư lệnh Chu lấy kẹo thôi.”
Tư lệnh Chu vừa mới ngồi xuống nghe vậy bật cười, vung tay lên: “Có kẹo que!”
Các quân tẩu và bọn nhỏ đều rất hưng phấn vui vẻ, mọi người đều rất hài lòng với biểu hiện của mình, mỗi người đều cười không khép miệng lại được.
Lúc trước Tưởng Á Bình cũng rất hồi hộp, hiện tại đã hoàn toàn thả lỏng lại, cười cổ vũ: “Ngọc Miêu, Linh Lung, hai tiết mục còn lại phải trông cậy vào hai đứa rồi, bọn chị sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ đi ra đằng trước xem tiết mục.”
“Chị cứ yên tâm đi, bọn em sẽ không làm các chị thất vọng đâu.”
Vương Ngọc Miêu đã làm việc ở đoàn văn công rất nhiều năm, mỗi năm đều phải lên sân khấu làm việc rất nhiều lần, hiện tại cho dù đã nghỉ việc thì cũng sẽ không luống cuống và hồi hộp.
Hơn nữa cô ấy vừa mới đứng trên sân khấu, lập tức cảm giác như quay về lúc chưa kết hôn, tìm được mục tiêu trong cuộc sống của mình, trạng thái tinh thần đều khác hẳn với ngày thường.
Cô ấy không hồi hộp, Cung Linh Lung lại càng không lo lắng.
Đừng nói là biểu diễn mấy tiết mục, bảo cô lên làm MC dẫn một tiết mục cỡ lớn đột xuất thì cô cũng có thể hoàn thành một cách thành thạo nhẹ nhàng.
Tiết mục tập thể của đoàn số một và đoàn số hai đã biểu diễn xong rồi, nhận được hưởng ứng rất tốt, giờ phút này người nhà của đoàn số ba đang chuẩn bị có chút luống cuống, còn có một số ít người bắt đầu hối hận không chịu hành động chung với người của của đoàn số một và đoàn số hai.
Mấy tiết mục tiếp theo đó đều là của đoàn văn công, lúc nãy các quân tẩu đọc diễn cảm tập thể, biểu diễn quá xuất sắc, đã tạo áp lực rất lớn đối với bọn họ, lúc sau bọn họ đều tập trung tinh thần biểu diễn, chẳng qua bởi vì đề tài và phong cách bị giới hạn, cho nên cũng không có quá nhiều sáng kiến đặc sắc gì.
Tiếp theo đó là các quân tẩu của đoàn số ba lên sân khấu biểu diễn, bọn họ biểu diễn một tiết mục vũ đạo mang đậm phong cách địa phương. Bởi vì bọn họ không phải là vũ công chuyên nghiệp, lại không có giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy, động tác nhảy múa cũng chỉ coi như là bình thường, không biểu diễn ra được nội hàm và ý nhị trong điệu múa này, nhưng cũng nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt.