THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Hai ông bà cụ nhà họ Thủy cũng không biết việc này, hiện tại biết đồn công an đang lùng bắt hai người bọn họ, hai ông bà đều thay đổi sắc mặt, giáo sư Thủy nhịn không được đánh cậu ấy vài cái: “Hai đứa con đó, lần này gây ra họa lớn rồi.”

“Ông nội, là cha của con nhỏ kia hại bà nội bị thương thành ra như bây giờ, cũng là nhà bọn họ hại chúng ta thảm như thế, con nhìn thấy bọn họ là nhịn không được muốn báo thù.” Thủy Hồng Bân cũng không hối hận vì đã trả thù đánh bọn họ, điều duy nhất cậu ấy hối hận chính là đã mang đến phiền phức cho trong nhà.

“Bân Tử, hai đứa quá xúc động, nếu hai đứa xảy ra chuyện gì, hai đứa bảo bà với ông nội phải sống thế nào đây.”

Bà nội Thủy nói đến đây rồi bật khóc, mặt đầy vẻ đau khổ và buồn bã, nằm trên giường kích động thúc giục: “Ông già, nhanh lên, ông mau dọn dẹp đồ đạc, dẫn Bân Tử và Kiệt Tử rời khỏi

Thủy Hồng Bân thấy ông nội xụ mặt rầu rĩ, phần lưng vốn đã còng lại càng còng ơn, hối hận đến mức rơi nước mắt: “Ông nội, bà nội, con xin lỗi, con biết lỗi rồi.”

“Hai đứa quá xúc động.”

Việc đã đến nước này, cho dù có mắng chửi dạy dỗ nữa cũng chẳng có tác dụng gig, giáo sư Thủy giống như bị hút mất một nửa tinh khí thần, cơ thể gầy ốm suy sút ngã ngồi trên giường.

“Giáo sư Thủy, ông đừng có gấp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-368.html.]

Cung Linh Lung vội vàng tiến lên trấn an ông ấy, nói với Thủy Hồng Bân đang vô cùng hốt hoảng: “Em tên Bân Tử đúng không, em khoan hoảng sợ đã, hiện tại nhanh chóng đi gọi anh của em và người nhà khác về, đừng để đồn công an tìm được.”

“Đúng vậy, Bân Tử, con mau đi gọi cô và Kiệt Tử về, nhanh lên.” Tuy rằng bà nội Thủy bị tê liệt, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, lập tức thúc giục ra lệnh.

Chờ Thủy Hồng Bân chạy đi rồi, Cung Linh Lung lại vội vàng khuyên nhủ hai người lớn: “Giáo sư Thủy, bà nội Thủy, hai ông bà cũng đừng có gấp, hiện tại nhà họ Mạnh gặp được rất nhiều chuyện phiền phức, tự thân bọn họ còn lo không xong, không có nhiều hơi sức để đi tìm hai anh em Bân Tử đâu, chúng ta còn có thời gian để sắp xếp.”

“Tiểu Cung, con mau nói cho chúng ta biết di.” Giáo sư Thủy không hổ là người đã trải qua sóng gió, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chờ cô kể lại chuyện của hai nhà họ Mạnh và họ Vu rồi, bà nội Thủy cũng hơi yên tâm nói: “Tiểu Cung, không giấu gì con, lần này ông bà quay về thành phố Hán là nhờ vào bạn bè giúp đỡ, hiện tại cũng đang dùng thân phận giả.”

Cung Linh Lung đã hiểu ý của bà, cũng không đồng ý: “Bà nội Thủy, hai anh em Bân Tử rất giống giáo sư Thủy, Vu Nam cũng là thông qua gương mặt của bọn họ mới xác định, bê phía đồng công an có hồ sơ và ảnh chụp của gia đình bà, thân phận giả chỉ có thể né tránh được một hai lần điều tra, nếu lại tra thêm vài lần chắc chắn sẽ lộ tẩy ngay.”

“Ngoài ra, nhà họ Vu và nhà họ Mạnh liên tục xảy ra chuyện, Mạnh Hiểu Dĩnh mới vừa bị hai anh em Bân Tử đánh xong, ngay sau đó Mạnh Hiểu Hàng đã bị cử báo bắt đi, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ đổ tội lên đầu bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng có người đang lợi dụng nhà họ Thủy để trả thù nhà bọn họ.”

“Mấy ngày nay bọn họ còn đang bận rộn chạy án giảm hình phạt cho Mạnh Hiểu Hàng, chờ chuyện của tên đó xong rồi, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ dùng toàn lực tìm kiếm tung tích của mọi người.”

Giáo sư Thủy lộ ra vẻ mặt sầu khổ, giọng nói già nua mang đậm vẻ đau khổ không thể nào hòa tan được: “Tiểu Cung nói đúng đó, Kiệt Tử và Bân Tử không thể ở lại nơi này nữa, chờ bọn họ về, tôi sẽ bảo Mỹ Dung dẫn tụi nó nhanh chóng rời đi, sau này cứ mai danh ẩn tích lưu lạc khắp nơi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi