“Ông già, ông đi chung với bọn nhỏ luôn đi, không cần để ý đến cục nợ là tôi nữa.”
Bà nội Thủy giãy dụa muốn nhích người về phía trước, cánh tay gầy guộc như khúc gỗ kéo cánh tay ông ấy, hai mắt rưng rưng nói: “Sống mà không có tôn nghiêm như thế này cũng là một loại tra tấn đối với tôi, c.h.ế.t mới là giải thoát. Ông dẫn theo Mỹ Dung, Kiệt Tử và Bân Tử rời đi, lại nghĩ cách ra nước ngoài, đi tìm hai vợ chồng Tu Nhi, ông với bọn nhỏ ráng mà sống sót.”
“Đừng có nói mấy lời như thế nữa, tôi sẽ không bỏ bà lại một mình đâu.”
Giáo sư Thủy trở tay nắm lấy tay bà ấy, vẻ mặt đau khổ lại đây kiên định: “Tôi bảo Mỹ Dung dẫn theo bọn nhỏ rời đi, tôi ở lại với bà, Kiệt Tử và Bân Tử phạm sai, chúng ta gánh vác thay cho bọn nó,”
“Ông già, ông cũng đi đi, dù sao thì đất cũng đã chôn đến cổ của tôi rồi, tất cả mọi chuyện cứ để cho tôi gánh vác, ông với mấy đứa nhỏ cứ đi hết đi.” Bà nội Thủy không muốn để ông ấy gánh vác tất cả mọi việc.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, cho dù có c.h.ế.t thì tôi cũng sẽ không vứt bỏ bà ở lại chỗ này.”
Thái độ của giáo sư Thủy đã rất rõ ràng, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cung Linh Lung, thở dài nói: “Tiểu Cung, hiện tại nhà họ Thủy đã ra nông nỗi này, ông cũng không có cái gì để cảm ơn con, nếu sau này nhà họ Thủy còn có cơ hội gặp lại ánh sáng, con cháu nhà họ Thủy chắc chắn sẽ trả ân cho con.”
“Giáo sư Thủy, ông đừng nói như thế, ông và bà nội Thủy tạm thời đừng nghĩ quá nhiều, mọi chuyện còn chưa đến tình huống xấu nhất đâu. Ông tạm thời khoan bảo mấy người cô Thủy đi đã, bây giờ con lập tức đi tìm mẹ của con thương lượng, lại nhờ chồng của con giúp đỡ, xem thử xem có thể sắp xếp cho ông bà một nơi thích hợp để định cư hay không.”
Cung Linh Lung cũng muốn nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa cho nhà họ Thủy, lại nói: “Giáo sư Thủy, bây giờ con đi liên lạc ngay, lát nữa sẽ quay lại. Hôm nay ngoại trừ con và người nhà của ông ta, bất cứ người nào gõ cửa ông cũng tạm thời đừng mở cửa cho bọn họ vào.”
“Tiểu Cung, làm thế có làm con và Vãn Đường gặp phiền phức gì không?” Giáo sư Thủy vội hỏi.
“Không có đâu ạ. Chúng ta cứ âm thầm sắp xếp, sẽ không có ai điều tra được bọn con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-369.html.]
Cung Linh Lung không cho bọn họ suy nghĩ quá nhiều, cũng vội vàng đi làm việc nói: “Giáo sư Thủy, mẹ của con còn đang đợi tin tức của ông bà, bây giờ con đi gặp mẹ, bảo mẹ xin nghỉ đến đây gặp ông.”
“Được, được rồi.”
Giáo sư Thủy cũng muốn gặp Cung Vãn Đường, ông ấy cũng muốn hỏi thăm chuyện nhà họ Cung, hỏi thăm: “Hiện tại Vãn Đường đang ở đâu?”
“Hiện tại mẹ của con đang dùng tên giả, tạm thời làm việc ở viện điều dưỡng bên cạnh công viên Đông Hồ, cụ thể thì chờ gặp mặt lại nói tiếp.”
Giáo sư Thủy nghĩ đến chuyện mà nhà họ Cung gặp được vài hơn hai mươi năm trước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cũng không hỏi thêm quá nhiều, trịnh trọng gật đầu nói: “Được rồi, ông ở nhà chờ hai mẹ con của con đến.”
Cung Linh Lung đạp xe đạp nhanh chóng rời đi, tìm một cái buồng điện thoại ở gần đó, đầu tiên là gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Xuyên trước.
Chờ điện thoại được kết nối, cô lập tức nói ám hiệu: “Anh Tĩnh, dạo gần đây mẹ vẫn luôn đang tìm bạn thân của ông ngoại, bây giờ cuối cùng đã tìm được rồi, em vừa mới đến thăm bọn họ xong, bọn họ mời chúng ta đến nhà bọn họ ăn cơm.”
Lục Tĩnh Xuyên thấy cô tìm được người nhanh như thế, trong điện thoại cũng không tiện hỏi quá nhiều, chỉ trả lời: “Được rồi, để anh xin nghỉ, trưa nay đến chào hỏi bọn họ với em.”
“Được, em chờ anh ở chỗ cũ.”
Tiền điện thoại hiện tại rất đắt, Cung Linh Lung nói xong lập tức cúp máy, trả tiền rồi đạp xe đạp chạy thẳng đến viện điều dưỡng.
Bạch Thủy Tiên vẫn đang chờ tin tức, tối hôm qua bà lo lắng đến mức ngủ không yên, hiện tại biết được tình hình của cả gia đình nhà thấy, lập tức đến gặp lãnh đạo xin nghỉ một ngày, vội vàng chạy đi gặp thầy.