Chờ đến khi Cung Linh Lung gõ cửa nhà họ Thủy lần nữa thì đã là mười một giờ rưỡi, cô và Lục Tĩnh Xuyên cùng nhau đến đây, xe jeep dừng lại ở bên ngoài đầu hẻm, trong tay còn cầm một túi màn thầu trắng tinh.
Chờ hai người bọn họ về nhà, Bạch Thủy Tiên lại giới thiệu cho đôi bên: “Thầy, đây chính là con rể Lục Tĩnh Xuyên của em, thằng bé là quân nhân, đang làm việc ở quân khu thành phố Hán.”
Nói xong bà lại giới thiệu cho con rể: “Tĩnh Xuyên, đây là giáo sư Thủy Đình Diệc, người nằm trên giường bệnh là vợ của ông ấy, bên cạnh chính là con gái của bọn họ, tên là Thủy Mỹ Dung, hai đứa nhỏ này là cháu nội Thủy Hồng Kiệt và Thủy Hồng Bân. Lần trước tay của mẹ bị bỏng, con đưa thuốc cao trị bỏng cho mẹ dùng thử, đó chính là công thức thuốc gia truyền bí mật của giáo sư Thủy.”
Lục Tĩnh Xuyên bước về phía trước một bước, bắt tay với hai người lớn tuổi: “Giáo sư Thủy, nghe tiếng đã lâu, mấy năm nay hai ông bà đã phải chịu khổ nhiều rồi.”
“Đồng chí, trông cậu có chút quen mắt, trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Anh vừa bước vào nhà thì giáo sư Thủy đã bắt đầu quan sát anh, cứ có cảm giác anh khá quen mắt, nhưng lại không nhớ ra nỗi.
“Giáo sư Thủy, quê quán của con ở kinh đô, ông nội của con là Lục Kinh Đường, ông ngoại là Chu Chương Triều, chắc là ông đã gặp qua ông ngoại của con.”
Vừa nghe đến tên của hai lãnh đạo này, hai ông bà cụ nhà họ Thủy và Thủy Mỹ Dung đều kinh ngạc hết hồn, giáo sư Thủy im lặng vài giây rồi mới mở miệng nói: “Ông đã nói là trông con có hơi quen mà, con trông giống lão tướng quân Chu hai ba phần, rất có phong thái của ông ấy lúc còn trẻ.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe thế cười cười nói: “Đúng vậy, trong số mấy đứa cháu nội cháu ngoại thì con là người giống ông ngoại nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-371.html.]
Giáo sư Thủy cũng cong môi mỉm cười, nhìn về phía hai vợ chồng son đang đứng sóng vai nhau, cười khen ngợi: “Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.”
“Cảm ơn.”
Lục Tĩnh Xuyên cười nhận lấy lời khen ngợi và chúc phúc của mấy người lớn, đưa màn thầu anh mới mua ở tiệm cơm quốc doanh đến cho Thủy Mỹ Dung: “Cô Thủy, lúc nãy bọn con đến vội vàng, không kịp chuẩn bị quà tặng gì, lúc nãy trên đường đi có mua ít màn thầu bánh bao, mọi người ăn tạm một ít coi như làm bữa trưa đi.”
“Cảm ơn con, tiểu Lục.”
Hiện tại cuộc sống của nhà họ Thủy nghèo túng, ăn bữa nay lo bữa mai, Thủy Mỹ Dung cũng không làm kiêu, cầm lấy túi màn thầu bánh bao chia cho mọi người.
Hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên không lấy, bảo người nhà họ Thủy cứ chia nhau ăn, anh cũng nói chuyện quan trọng với hai người lớn: “Giáo sư Thủy, con cũng đã biết được đại khái chuyện trong nhà của ông, con lắm miệng hỏi một câu, không biết hiện tại con trai và con dâu của ông ở nơi nào?”
“Con trai và con dâu của ông đều học tây y, mười hai năm trước đã được nhà nước cử đến nước D du học,lúc đó hai đứa cháu nội một đứa không đến bốn tuổi, một đứa hai tuổi. Vì muốn ủng hộ bọn họ học tập nhiều tri thức để đền đáp quốc gia, ông và bà đều quyết định nghỉ hưu sớm, tập trung ở nhà chăm sóc hai đứa cháu nội.”
“Lại thêm hai năm, thời kỳ đặc biệt bắt đầu, nhà của ông có hai người đang đi du học, lại cộng thêm công việc của ông và tính cách không thích thông đồng làm bậy với bọn họ, sau đó…”
Chuyện còn lại giáo sư Thủy không nói nữa, lại thở dài nói: “Lần cuối cùng ông nhận được thư do hai đứa con gửi đến cũng đã là chuyện của bảy năm trước, bọn họ muốn về, là ông không cho bọn họ về.”
Tình hình hiện tại quá đặc biệt, hiện tại bọn họ về nước sẽ chẳng có tác dụng gì, không thể thay đổi được hiện trạng của nhà họ Thủy.