THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Giáo sư Thủy cũng từng nghĩ đến chuyện đưa hai đứa nhỏ ra nước ngoài, để cả gia đình bốn người bọn họ đoàn tụ ở nước ngoài, nhưng hai đứa nhỏ tuy còn bé nhưng lại rất cứng đầu, kiên quyết muốn ở lại bên cạnh bọn họ, không chịu rời đi.

Hơn nữa bà bạn già và con gái của ông cũng khá yếu, cần có người chăm sóc, ông thì càng lúc càng lớn, cơ thể bắt đầu xuống dốc, rất nhiều chuyện cũng đều lực bất tòng tâm, trong nhà cũng cần hai đứa nhỏ giúp đỡ kiếm tiền trợ giúp cuộc sống, cho nên mấy năm nay ông cũng không có ý định đưa bọn nhỏ đi ra nước ngoài nữa.

Trong lòng Lục Tĩnh Xuyên đã hiểu rõ, không hỏi thêm mấy chuyện khác, nói ra kế hoạch của anh: “Giáo sư Thủy, con nghe nói lần này ông quay về thành phố Hán là nhờ bạn bè âm thầm giúp đỡ, hiện tại cả gia đình ông đều dùng thân phận giả. Nếu đã như thế, để con sắp xếp cho mọi người một nơi đi phù hợp, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ không thể duỗi tay đến đó được, nhưng mà mọi người phải chịu ấm ức, tiếp tục dùng tên giả mới được.”

Giáo sư Thủy vội vàng nói: “Tiểu Lục, chuyện này chẳng có gì ấm ức cả, chỉ cần có thể bảo vệ người nhà, ông mai danh ẩn tích cả đời cũng được.”

“Cũng không cần thiết phải mai danh ẩn tích cả đời, chờ sương đen tan đi, ông bà lại có thể quay về lần nữa.”

Lục Tĩnh Xuyên nói một cách khẳng định, cũng tin tưởng ngày này sắp đến, mặt mày nghiêm túc nói: “Không cần chờ quá lâu, sắp rồi.”

Dựa theo gia thế bối cảnh của anh, chắc chắn có thể tiếp xúc được càng nhiều tin tức về quyền thế tranh đấu, anh có thể nói ra lời này, trong lòng giáo sư Thủy cũng hiểu rõ, nghẹn ngạo gật đầu nói: “Tiểu Lục, ông đã biết rồi, cảm ơn con.”

“Được rồi, ông bà ăn cơm trước, ăn xong rồi sửa soạn hành lý, cái gì có thể sử dụng đều mang đi hết, không dùng được thì vứt.”

Thấy anh đã có kế hoạch rồi, Bạch Thủy Tiên mở miệng hỏi: “Tĩnh Xuyên, con định sắp xếp thầy cô ở nơi nào?”

“Trong địa phận quản lý của quân khu thành phố Hán có một căn cứ gieo trồng dược liệu, các khu đóng quân của bộ đội chừng mười mấy dặm, giáo sư Thủy là giáo sư đông y, có lẽ cũng am hiểu tập tính sinh trưởng của dược liệu, con sắp xếp cho ông ấy sang bên đó sống một thời gian, vừa lúc phiền giáo sư Thủy dạy dỗ kiến thức chuyên nghiệp cho mọi người ở đó luôn.”

“Tĩnh Xuyên, con sắp xếp chỗ này tốt lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-372.html.]

Bạch Thủy Tiên vô cùng hài lòng, cười nói với anh: “Trước khi cô về hưu đã từng là người trồng dược liệu, thầy cũng là chuyên gia xử lý dược liệu đông y, hai người bọn họ cực kỳ phù hợp với công việc này.”

“Vậy thì tốt quá rồi, căn cứ dược liệu đang cần hai chuyên gia chỉ dạy.”

Lúc nãy trước khi Lục Tĩnh Xuyên đến đây, anh đã cố ý đi tìm tư lệnh Chu và chính ủy Triệu, sau khi bọn họ biết được hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Thủy, không nói hai lời quyết định bảo vệ bọn họ, nơi này cũng là do tư lệnh Chu đề nghị.

“Tiểu Lục, không nói đến chỉ dạy, bà cũng đã nửa c.h.ế.t nửa sống, đi qua đó chỉ biết liên lụy đến người khác.” Bà nội Thủy thở dài nói.

“Cô, không có chuyện đó đâu, cơ thể của cô cũng chưa đến mức dầu hết đèn tắt, sau này em sẽ nghĩ cách mua cho cô một chiếc xe lăn, lại bốc thuốc tốt nhất điều trị cho cơ thể của cô, sau này cô nhất định có thể đoàn tụ hạnh phúc với con trai và con dâu.”

“Vãn Đường, lại phải phiền con rồi.” Bà nội Thủy nắm chặt lấy tay bà.

“Cô, cô đừng nói những lời khách sáo đó, một ngày là thầy, cả đời là cha, thầy cô chẳng khác nào là cha mẹ của em, chăm sóc sức khỏe cho thầy cô là việc con cái nên làm.”

Bà nội Thủy nghe xong lời này, hai mắt rưng rưng: “Bé ngoan, con là bé ngoan, cha mẹ của con…”

“Cô, cha mẹ của em ở trên trời rất hạnh phúc, có hai anh của con ở bên cạnh, bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Bạch Thủy Tiên nghĩ đến cha mẹ, mắt lập tức đỏ lên, rưng rưng nước mắt.

Lúc nãy bọn họ ngồi ở chỗ này trò chuyện một lúc lâu, người nhà họ Thủy cũng đều biết tai nạn nhà họ Cung gặp được lúc trước không phải là ngoài ý muốn, cũng biết mấy năm qua bà đã phải trải qua những gì, bà nội Thủy đau lòng khó chịu: “Cái con bé này, con tốt bụng thân thiện như thế, tại sao lại gặp phải số khổ như vậy chứ.”

“Cực khổ đều đã qua, hiện tại tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, sau này sẽ càng lúc càng tốt.” Bạch Thủy Tiên an ủi bà ấy, cũng đang tự an ủi mình.

Bọn họ nói chuyện một lúc, chờ mấy người Thủy Mỹ Dung sửa soạn hành lý xong, giáo sư Thủy xử lý thủ tục dừng thuê nhà, sau đó Lục Tĩnh Xuyên cõng bà nội Thủy, mọi người leo lên chiếc xe đậu ở đầu hẻm rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi