Cung Linh Lung ẩn thân đi đến viện gia thuộc phía đông, vừa lúc gặp được con dâu thím Tiêu đang đi tìm người, lúc nãy cô ấy đã đi dạo một vòng tìm kiếm nhưng vẫn chưa nhìn thấy mẹ chồng và em họ Trần Anh ở đâu.
Lúc này con dâu nhà họ Điền đã về nhà, đang oán trách với chồng của mình, xụ mặt xuống.
“Hai người bọn họ suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng khắp nơi, chúng ta vừa phải đi làm kiếm tiền, vừa phải làm chuyện nhà, lại còn phải đưa đón con cái đi học. Hai người bọn họ không giúp gì được cho chúng ta thì cũng thôi đi, đến giờ cơm cũng không biết về nhà, trưa nắng chang chang còn bắt em phải đi ra ngoài tìm, em hầu không nổi hai tổ tông này đâu.”
“Ăn cơm đi, kệ bọn họ.” Sắc mặt của chủ nhiệm Điền cũng không được đẹp cho lắm.
Con dâu nhà họ Điền bưng cơm đến cho cha chồng và chồng mình, mình cũng bưng chén lên ăn, mới ăn được mấy miếng đã mở miệng hỏi: “Cha, có phải tháng này cha lại cho dì Tiêu thêm tiền không?”
Hai ông bà cụ là vợ chồng đời thứ hai, chủ nhiệm Điền cũng không phải do thím Tiêu nuôi lớn, từ sau khi hai ông bà cụ sống chung với nhau, mấy đứa con trong nhà họ Điền đều gọi bà ta là “dì”.
“Không có, trên người cha cũng chỉ có ba đồng, làm gì có tiền cho bà ấy chứ, lúc trước thằng cả cho cha mười đồng nhưng cha không nhận.”
Cha Điền là một ông cụ có tính cách thành thật lại hàm hậu, trái ngược hoàn toàn với tính cách của thím Tiêu, cũng không thích đi ra ngoài ghé nhà người khác nói xấu lung tung, mỗi ngày đều ra ruộng làm việc, ngoài ruộng không có việc gì làm thì đi đến trại nuôi heo giúp đỡ miễn phí, cực kỳ chăm chỉ và giỏi giang.
Thấy cha chồng không đưa tiền cho mẹ chồng, con dâu nhà họ Điền lại hỏi chồng: “Anh cũng không có cho đúng không?”
“Không có.” Chủ nhiệm Điền lắc đầu, vừa ăn vừa nói: “Bà ấy có đến đòi tiền với anh, nói là tiền sinh hoạt hằng tháng không đủ dùng, bảo anh đưa thêm năm đồng, nhưng anh không để ý đến.”
“Nếu hai người đều không cho, em cũng không cho, vậy bà ấy lấy đâu ra tiền để gửi về nhà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-453.html.]
Thím Tiêu có hai đứa con gái ruột, tất cả đều đã gả chồng, chồng trước của bà ta bị bệnh rồi qua đời, sau khi sống chung với cha Điền cũng từng lấy đồ trong nhà bọn họ đưa cho hai đứa con gái rất nhiều lần, cũng lấy tiền của bọn họ gửi về.
“Bà ấy lại gửi tiền về nữa à?” Cha Điền hòa toàn không biết gì về chuyện này.
“Có gửi, đồng nghiệp làm chung văn phòng với con tận mắt nhìn thấy bà ấy đến bưu điện gửi tiền, gửi cho hai đứa con gái bà ấy mỗi người mười lăm đồng, còn có một túi rau khô, mới gửi hồi sáng hôm trước xong.”
Hai cha con họ Điền nghe thế đều dùng động tác lại, đồng loạt nhíu mày.
Con dâu nhà họ Điền thấy bọn họ không biết việc này, nói nhỏ: “Đại đa số tiền bạc trong tay bà ấy lúc trước đều đã gửi đi về hết rồi, trong khoảng thời gian này nhà mình cũng chưa ai cho bà ấy tiền, ba mươi đồng tiền này có lai lịch rất khả nghi, tốt nhất là phải điều tra xem số tiền này từ đâu mà ra, nếu như là đầu cơ trục lợi… Đến lúc đó sẽ hại thảm chúng ta mất.”
Nói xong, cô ấy hơi tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Còn có Trần Anh nữa, hai hôm trước Xảo Xảo nói với con là nhìn thấy Trần Anh trốn trong phòng ăn đồ hộp, không phải là trái cây đóng hộp, mà là thịt hộp.”
“Em chắc chưa?” Chủ nhiệm Điền nheo mắt lại.
“Xảo Xảo nói đó, con bé nhìn thấy Trần Anh lén ăn, nhét nguyên hộp vào miệng. Năm ngoái anh cả có tặng cho nhà chúng ta một hộp đồ hộp, Xảo Xảo đã ăn rồi, con bé nói đồ hộp mà Trần Anh ăn có múi rất giống với mùi đồ hộp anh cả tặng, con bé ngửi được mùi.”
Con dâu nhà họ Điền cũng cảm thấy rất lạ, bọn họ hiểu biết rất rõ về điều kiện gia đình nhà Trần Anh, nhà cô ta chắc chắn sẽ không có điều kiện để ăn thịt hộp.
“Trần Anh không có quan hệ huyết thống với anh, là bà con xa quăng tám cái sào cũng với không tới, anh mau đuổi cô ta đi về đi.”
“Hiện tại em bắt đầu nghi ngờ ba mươi đồng tiền trong tay dì Tiêu là do Trần Anh đến rồi mới dành dụm được. Hai người bọn họ suốt ngày chạy ra ngoài, nói cái gì cũng đều xì xầm to nhỏ, cố ý tránh chúng ta, chắc chắn là đang lén giấu chúng ta làm chuyện xấu gì đó.”
“Đống tiền và đồ hộp kia cho dù là đầu cơ trục lợi buôn bán kiếm được hay là có nguồn gốc không chính đáng già khác, nếu sau này bị bắt được thì chúng ta sẽ bị hai người bọn họ thảm.”