THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Chủ nhiệm Điền suy nghĩ một chút, nói với cha Điền: “Cha, cha đừng có nói chuyện này với dì Tiêu, đợi con điều tra chuyện của bọn họ trước đã.”

“Thằng cả, hay là đuổi hai người bọn họ về quê đi?” Cha Điền lo lắng hai người bọn họ sẽ ảnh hưởng xấu đến công việc của con trai và con dâu.

“Cha, cha cảm thấy dì Tiêu sẽ chịu rời đi sao?”

Con dâu nhà họ Điền cũng rất muốn đuổi bọn họ đi, cô ấy không thích bà mẹ chồng kế này chút nào, bà ta ngang ngược lại lắm chuyện, còn thích khua môi múa mép, ở trong nhà cũng không biết giúp đỡ làm việc nhà, suốt ngày chỉ nghĩ lấy đồ trong nhà đi, cô ấy đã phiền từ lâu rồi.

“Bà ấy sẽ không đi, hiện tại còn dẫn thêm cháu gái đến, hai người bọn họ suốt ngày cứ chạy về phía viện gia thuộc phía nam, hiện tại rất nhiều hàng xóm đều nói đến chuyện của Trần Anh và phó doanh trưởng Viên.”

“Cha, cha cũng đừng trách con nói chuyện khó nghe, Trần Anh là con gái, mỗi ngày lại chủ động chạy qua bên đó, còn chưa gặp được phó doanh trưởng Viên đã bày tỏ thái độ đồng ý làm mẹ kế này nọ, thật sự là chẳng biết ngại ngùng lễ phép là gì.”

“Cha không biết đâu, bên ngoài có rất nhiều người đều âm thầm cười nhạo sau lưng, nói mấy lời rất khó nghe, con cũng không tin là cô ta chưa từng nghe thấy.”

“Một đứa con gái chưa lập gia đình bình thường nghe được những lời này đều sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng cô ta lại không hề ngại ngùng gì hết, cả ngày còn chạy qua bên đó, cô ta không cảm thấy mất mặt, nhưng con lại cảm thấy mất mặt.”

“…”

Chiều nay hai vợ chồng nhà họ Điền đều phải đi làm, ở trong nhà ăn cơm nước xong, hai người lại vội vàng chạy đến đơn vị đi làm.

Lúc bọn họ đi làm thì thím Tiêu và Trần Anh vẫn còn chưa về, Cung Linh Lung lại đi dạo một vòng quanh khu viện gia thuộc phía đông, chờ đến khi cô quay về thì hai người thím Tiêu cũng đã về, hai người đều cõng theo sọt, trong sọt chứa một ít củi lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-454.html.]

“Cũng không chịu chừa cơm cho chúng ta, vậy thì làm sao mà sống được nữa đây.” Thím Tiêu vừa về đến nhà là bắt đầu oán trách.

Cha Điền không có ở nhà, lúc nãy đã đội nắng đi ra ngoài tìm bọn họ rồi, thím Tiêu ở trong nhà oán tránh một lúc, sau đó cầm hộp cơm đi đến nhà ăn ăn cơm.

Trần Anh không đi theo bà ta, cô ta đang ở chung phòng với cháu gái nhà họ Điền, phòng rất nhỏ, vào nhà lấy một cái bánh quy trong túi ra ăn, lại mở túi cầm một hộp nhôm nhỏ ra, trong hộp chính là thịt hộp mà con dâu nhà họ Điền đã nói.

Thịt hộp này ở cửa hàng quốc doanh có bán, giá một đồng hai hào, coi như là hàng xa xỉ, cho dù là gia đình vợ chồng công nhân viên cũng không nỡ mua ăn.

Cung Linh Lung thấy cô ta ăn hăng say như thế, ăn sạch hết hơn một nửa phần thịt hộp còn lại, chẳng hề tiếc nuối chút nào, trong lòng nhịn không được cười thầm: “Nhà của mình sống còn không sung sướng bằng cô ta nữa.”

Trần Anh ăn đồ ăn xong, cũng không ở trong nhà chờ thím Tiêu đi múc cơm về, đội nón rơm lên, lại vội vàng đi ra ngoài.

“Trần Anh, trưa nắng thế này mà cô đi đâu thế? Lúc nãy chú Điền mới đi ra ngoài tìm hai người đó.”

Trên đường đi Trần Anh gặp được một người hàng xóm, cũng cười chào hỏi: “Chị dâu, em và cô họ lên núi kiếm củi, thời tiết nóng quá, trong núi mát mẻ hơn, em thích mát mẻ nên ở lại trong đó lâu hơn một chút, cho nên mới đi về muộn.”

“Chẳng trách, lúc trước chị dâu họ của em đi ra ngoài tìm em với thím, dượng họ ăn cơm xong cũng đi ra ngoài tìm rồi.” Người kia nói.

“Chị dâu, có phải dượng họ của em lại đến trại nuôi heo không?” Trần Anh hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy đi qua bên đó.”

“Cảm ơn chị dâu, bây giờ em đi qua đó nói với dượng một tiếng.” Trần Anh nói xong rồi rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi