Cung Linh Lung đi theo phía sau cô ta, Trần Anh ở đằng trước hoàn toàn không biết rằng mình đang bị người khác theo dõi, cô ta cũng không đi thẳng đến cổng chính của trại nuôi heo mà lại đi vòng đường nhỏ đi đến bên cạnh trại nuôi heo.
“Cô ta đi đến chỗ này làm gì chứ?”
Lúc trước Cung Linh Lung từng đến nơi này gánh phân heo rồi, nghe các chị dâu giới thiệu về quy hoạch trong trại nuôi heo, chỗ Trần Anh đang đến là nơi chứa đồ lung tung lặt vặt.
Trại nuôi heo vừa bẩn vừa thối lại còn lộn xộn, ngoại trừ những người làm việc ở nơi này ra, những người khác nếu không có việc gì sẽ không bao giờ đến bên này.
Hiện tại lại là mùa hè nóng nực, còn là giờ nghỉ trưa, xung quanh gần như không có người đi lại, người trong trại nuôi heo ăn cơm trưa xong đều sẽ đi đến nhà ngói ở sườn núi đối diện để nghỉ ngơi.
Cung Linh Lung đứng từ xa nhìn thấy cha Điền từ nhà ngói đối diện đi ra, Trần Anh cũng nhìn thấy đối phương, nhưng cô ta cũng không đi gọi ông ấy ngay, mà lại co rụt người lại đi về phía trước, hành vi có vẻ cực kỳ lén lút.
Cũng không đi được bao xa, cũng chỉ khoảng mười mét, Trần Anh đã dừng bước.
Cô ta cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận bên cạnh không có người nào, sau đó cô ta mới rút một miếng ngói vụn chẳng có gì đặc biệt đang cắm trên khe hở của tường đất, sau đó duỗi tay vào bên trong móc một thứ giống như hộp t.h.u.ố.c lá ra ngoài.
Cô ta chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó vội nhét nó vào trong túi quần, cắm ngói vụn vào lại trong khe hở vách tường, vội vàng quay về theo đường cũ.
“Dượng họ.”
Cô ta canh đúng thời gian chạy đến gặp cha Điền.
Cha Điền thấy cô ta đã về, hỏi ngay: “Trưa nắng mà con đi đâu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-455.html.]
“Con với cô vào trong núi nhặt củi, trưa nắng quá nên ở trong núi tránh nóng, quay về hơi chậm một chút.” Trần Anh vẫn cứ dùng cái cớ này, lại hỏi ông ấy: “Dượng, dượng ăn cơm chưa?”
“Dượng ăn rồi.”
Cha Điền đi về cùng với cô, lại nghĩ đến chuyện con dâu nói lúc trước, hỏi một câu: “Nghe nói các đồng chí lãnh đạo của đoàn số một đều đã về rồi, con tính toán thế nào?”
Trần Anh biết ông ấy đang hỏi chuyện phó doanh trưởng Viên, kéo khóe môi nói: “Hôm nay con đã gặp phó doanh trưởng Viên rồi, nhưng anh ấy quá bận, cô họ nói lại chờ thêm vài ngày nữa lại qua đó.”
“Nếu chuyện này còn chưa xác định thì con hạn chế đi qua bên đó đi, người ngoài đang nói ra nói vào về con đó.”
Bình thường cha Điền đều chỉ lo cắm đầu làm việc, không thèm nói chuyện với những người khác, hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện này, nhưng mà ông ấy tin chắc rằng con dâu của mình không nói dối, cô ấy chắc chắn đã nghe được lời bàn tán gì đó cho nên mới về nhà nói như vậy.
Trần Anh cũng đã nghe được những lời đồn này từ lâu, ánh mắt chợt lóe, ngoài miệng lại đáp: “Được rồi.”
“Nếu như không được thì con về nhà sớm đi. Con cũng không còn nhỏ nữa, về nhà lại đi xem mắt, đừng có nghe lời cô họ của con mà kén cá chọn canh, chỉ cần chọn người chăm chỉ kiên định là được rồi.”
Cha điền cũng không tiện mở miệng đuổi cô ta đi, cũng không muốn để cô ta ở lại làm phiền con trai và con dâu, lại hỏi thêm một câu: “Thư giới thiệu mà trong đội viết cho con cũng sắp đến hạn rồi, nếu không được thì về trước đi, bộ đội có kỷ luật rất nghiêm khắc, sẽ không cho phép con ở lại nơi này thêm đâu.”
Ông ta không nói rõ, nhưng Trần Anh cũng đã hiểu ý, gật đầu đồng ý: “Dượng, con biết rồi.”
Chờ đến khi bọn họ về nhà, thím Tiêu đã mua đồ ăn về nhà, miệng cứ lải nhải oán trách mãi không ngừng, cha Điền đã quá quen với tính cách của bà ta, cũng không mở miệng để ý đến bà ta, quay về phòng mình ngủ trưa.
Đồ ăn mua từ nhà ăn về rất bình thường, mỗi người một cái màn thầu, hai món ăn chay, ăn và ba miếng đã xong rồi.
Trần Anh ăn cơm xong lập tức quay về phòng, cô ta cũng không nằm xuống giường nghỉ ngơi, mà lại vô cùng sốt ruột lấy thứ kia mở ra xem.