Cung Linh Lung gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Trần Anh, ngoài miệng lại nói: “Lúc đó em và Giang Vận đi ra ngoài bờ sông câu cá, mẹ em thì ra vườn rau hái ớt, bà hái xong về nhà thì gặp được Trần Anh, sau đó hai người cùng nhau vào nhà, sau đó hai chị mới đến.”
“Đúng vậy, hai người bọn chị là đến sau.” Liêu Thu Hoa gật đầu lại hỏi: “Linh Lung, em nói chuyện này làm gì?”
“Ngày hôm qua nhà em không đóng cửa phòng sách.”
Cô đột nhiên nói một câu như thế, Liêu Thu Hoa sửng sốt hỏi lại: “Ý của em là sao?”
Liêu Thu Hoa còn chưa kịp hiểu được vấn đề, Vương Ngọc Miêu luôn rất thận trọng thì nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: “Linh Lung, chị không có đến phòng sách của nhà em, chị vừa vào nhà đã ngồi xuống cái ghế ở ngoài cùng, chờ dì Bạch làm ớt bằm xong là lập tức rời đi ngay.”
Cho dù đầu óc Liêu Thu Hoa lại ngốc hơn nữa thì hiện tại cũng đã đoán được, sắc mặt thay đổi kịch liệt, cất cao giọng nói: “Linh Lung, chị cũng không có đi lại lung tung, chị và Ngọc Miêu cùng tiến cùng ra, vào nhà ngồi xuống là không hề nhúc nhích nữa.”
“Hai chị, hai chị đừng sốt ruột, em cũng đâu có nói chuyện cử báo sáng nay là do hai chị làm đâu.” Cung Linh Lung làm rõ đề tài.
Liêu Thu Hoa còn đang muốn nói gì nữa, những đã bị Vương Ngọc Miêu kéo tay, nhìn thấy ánh mắt mà cô ấy ám chỉ, lập tức hiểu ra, ánh mắt khi nhìn về phía Trần Anh cũng đã thay đổi.
Những ánh mắt xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía mình, trong lòng Trần Anh có chút hoảng, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chị dâu, chị có ý gì hả?”
“Tôi có ý gì, không lẽ cô còn không tự hiểu sao?” Cung Linh Lung hỏi ngược lại.
“Chị dâu, chị đang nghi ngờ em cử báo à?”
Trong lòng Trần Anh hơi trầm xuống, trên mặt cũng mang theo chút phẫn nộ: “Chị dâu, chị có chứng cứ gì không mà lại nghi ngờ em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-462.html.]
“Tôi chỉ là nghi ngờ cô mà thôi, vì sao phải cung cấp chứng cứ chứ?”
Cung Linh Lung cười lạnh: “Người lén cử báo kia cũng không hề cung cấp chứng cứ gì, lại còn là cử báo giấu tên. Tôi chỉ là nghi ngờ cô mà thôi, chỉ cần cung cấp một chút điểm khả nghi là được rồi, không cần phải cung cấp chứng cứ gì cả.”
“Chị dâu, chị hiểu lầm em rồi, em không có làm chuyện đó.”
“Em đi theo dì Bạch vào nhà, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bàn, không có đi lại lung tung trong nhà.”
“Em cũng không biết cái gì là sách cấm, còn chưa từng gặp qua, bình thường cũng rất thân thiết với chị và dì, chưa từng tranh chấp cãi nhau bao giờ, em sẽ không vô duyên vô cớ hại chị và dì.” Trần Anh lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Trong tay Cung Linh Lung cũng không có chứng cứ xác thực gì, cô cố ý vạch trần chuyện này ra, chỉ là vì muốn phối hợp với kế hoạch hành động của Lục Tĩnh Xuyên mà thôi.
Xé rách da mặt của cô ta, phá hủy ấn tượng của mọi người về cô ta, như thế mới có thể buộc cô ta làm ra hành động tiếp theo.
Cho nên Cung Linh Lung cũng không ưa cái dáng vẻ giả vờ tủi thân của cô ta nói: “Rốt cuộc có phải cô lén giấu tên cử báo chúng tôi hay không, trong lòng cô và tôi đều biết rất rõ ràng. Còn nữa, nếu tôi là cô, tôi đã làm chuyện kia rồi thì sẽ bảo bà con của mình ngậm chặt miệng lại, đừng có vội vàng sốt ruột biểu hiện ra ngoài như thế.”
“Chị dâu, lúc nãy em đã nói rồi, cô họ của em chỉ là vô tâm nói bậy mà thôi.” Trần Anh cúi đầu giải thích.
“Rốt cuộc thì cô và bà ta vô tình hay cố ý, trong lòng tôi tự có phán đoán, mắt tôi chưa mù, lòng tôi cũng không ngu, tôi nhìn thấy rõ ràng, cũng tự phân biệt ra được."
Cung Linh Lung cất cao âm thanh, cũng bày ra vẻ mặt cường thế của mình: “Trần Anh, tôi không quan tâm cô là vì ghen tị với tôi hay là vì mục đích gì khác, hôm nay tôi đứng đây nói rõ luôn, nhà của chúng tôi không chào đón cô, sau này cô đừng đến nhà của tôi nữa.”
“Tôi ghét nhất là loại người đánh lén sau lưng người khác, nếu ghét tôi thì cứ đến kiếm chuyện trực tiếp với tôi, tôi sẽ tôn kính vị đối thủ kia, kính trọng người đó là một người chính trực ngay thẳng.”
“Nhưng mà đối với loại rắn độc trốn trong chỗ tối rồi lao ra cắn lén, chơi mấy trò cử báo giấu tên này, tốt nhất là đừng để tôi bắt được, nếu không tôi sẽ băm bảy tấc của nó.”