Những lời này của cô chẳng khác nào một cái tát vang dội tát thẳng lên mặt Trần Anh, làm cô ta đau rát, sắc mặt âm u khó coi: “Chị dâu, chị đang bôi nhọ em, chị quá đáng quá rồi đó.”
“Tôi có bôi nhọ cô hay không, ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, tôi tin chắc rằng trong lòng mọi người đều đã có nhận định riêng.
“Nhà của tôi vốn dĩ chẳng có tiếp xúc gì với nhà họ Điền, lúc trước là vì cô và thím Tiêu thường xuyên đến chơi, chúng ta mới gặp mặt nói chuyện.”
“Tôi không quan tâm có phải cô là người lén cử báo giấu tên hay không, nhưng chuyện thím Tiêu sốt ruột vội vàng muốn hại mẹ tôi thì là thật. Tôi cũng chẳng cần biết bà ta là lanh mồm lanh miệng nói chuyện không suy nghĩ, hay là vì có ý đồ gì khác, nhà tôi đều sẽ không chào đón loại người xấu xa như bà ta, tôi không muốn có một con rắn độc cứ luôn ở bên cạnh lăm le theo dõi mình, sau đó để nó tóm được cơ hội lại cắn tôi một cái trí mạng.”
“Sau này hai người không cần đến nhà tôi chơi nữa, hai người đi đường của hai người, nhà tôi sống cuộc sống của nhà tôi.”
“Còn nữa, cô đi về nói lại với thím Tiêu, bảo bà ta sau này bớt đi ra ngoài ăn nói bậy bạ đi, nếu để tôi nghe được bà ta ăn nói bậy bạ nói xấu mẹ tôi, đến lúc đó cũng đừng tránh tôi sẽ đánh bà ta.”
“Mấuy người cũng đừng thử tìm kiếm điểm giới hạn của tôi, đừng tưởng rằng tôi chỉ biết nói, từ lúc ba tuổi Cung Linh Lung tôi đã biết đánh nhau, nam nữ già trẻ đáng ghét nào tôi cũng đã đánh, nếu mấy người muốn thử thì tôi có thể chiều theo ý của hai người, cho hai người trải nghiệm thử cảm giác răng rơi đầy đất là như thế nào.”
Cuối cùng Trần Anh ôm một bụng lửa giận bực bội rời đi.
Cô ta cũng muốn chối bỏ những chuyện này, nhưng Cung Linh Lung lại không nghe, ánh mắt của những người nhà đoàn số một khi nhìn về phía cô ta cũng rất phức tạp, cô ta biết mình có nói nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, tất cả mọi người đều tin tưởng lời Cung Linh Lung nói, ai nấy đều cho rằng cô ta là người lén cử báo giấu tên.
Thật ra bức thư cử báo giấu tin kia là do cô ta gửi, chỉ có điều cô ta không thể thừa nhận được.
Ba thế hệ nhà họ Viên đều đang đứng ở bên cạnh, hiện tại trong lòng mẹ Viên cảm thấy lạnh căm căm, bà ấy thật sự không ngờ rằng Trần Anh lại là loại người như thế, lúc trước bà ấy còn đánh giá khá cao cô ta, nhưng hiện tại đã không còn có chút hảo cảm nào với cô ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-463.html.]
Có người ở bên cạnh tóm được cơ hội hỏi: “Thím Viên, chuyện của phó doanh trưởng Viên và Trần Anh định chừng nào thì quyết định thế?”
Mẹ Viên lập tức xua tay: “Không có, không có chuyện đó.”
“Lúc trước chị Tiêu có ý này, tôi không đồng ý, nói là chờ An Bân về lại nói.”
“Tôi muốn tìm một người vợ cho con trai tôi, tìm một người thành thật chăm chỉ lại yêu thương Cương Tử, phẩm hạnh đạo đức cũng phải tốt mới được. Lúc trước Trần Anh trông còn tạm được, nhưng mà tôi cũng không ngờ rằng sau lưng người khác cô ta lại…”
“Như vậy là không được, loại người lén lút có ý xấu hãm hại người khác như thế, tuyệt đối là không được.”
Khó khăn lắm con trai bà ấy mới được phó đoàn trưởng Lục khen ngợi và đánh giá cao lần nữa, bà ấy tuyệt đối không được phép cản trở ảnh hưởng xấu đề con trai, huống chi Cung Linh Lung còn nói thẳng ra điểm nghi ngờ ở trước mặt mọi người, chắc chắn cũng không phải là nghi ngờ lung tung, cô chắc chắn là có một ít chứng cứ gì đó, cho nên chuyện cử báo giấu tên lần này chắc chắn là do Trần Anh làm ra.
Nhà của bọn họ nhất định không thể lại cưới một chúa gây sự về, tuyệt đối không thể phá hủy tương lai sự nghiệp của con trai, cho nên khi người khác nhắc đến chuyện này, bà ấy lập tức phủi sạch quan hệ ngay.
Mẹ Viên nói thế cũng bịt miệng mọi người, quay đầu đi vào nhà, còn chưa kịp nói chuyện với con trai thì thím Tiêu đã đến trước cửa.
Bà ta vừa mới nói rõ mục đích của mình, Viên An Bân đã đích thân từ chối: “Thím Tiêu, chúng tôi nhận lấy ý tốt của thím, tôi tạm thời không có ý định tái hôn, tôi vừa về đã báo cho mẹ tôi biết chuyện này rồi.”
“Thím không cần nói chuyện này nữa, tôi và đồng chí Trần Anh không phù hợp, tình huống hiện tại của tôi cũng không xứng với cô ấy, may mà trước kia tôi cũng chưa từng tiếp xúc gì với cô ấy, cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy, chuyện này cứ đến đây thì dừng lại thôi.”
“Phó doanh trưởng Viên, có phải cậu bởi vì những lời mà vợ của phó đoàn trưởng Lục nói ra nên mới từ chối chúng tôi không?” Sắc mặt của mẹ Tiêu trở nên vô cùng khó coi.