“Không phải.”
Viên An Bân lắc đầu, anh ấy không muốn rước thêm phiền phức cho người nhà phó đoàn trưởng Lục, trực tiếp ôm mọi trách nhiệm lên người mình: “Tôi vốn dĩ cũng không có ý định tái hôn, ngoài ra chuyện sáng hôm nay tôi cũng có mặt, những lời thím Tiêu nói lúc sáng, tôi thật sự không dám có ý kiến gì, đừng nói là chị dâu nhà phó đoàn trưởng Lục nghi ngờ thím có ý đồ khác, tôi cũng có hoài nghi như thế. Cho nên hai người chúng ta không phải người cùng đường, sau này cũng không cần phải tiếp xúc thêm.”
“Được, được, được lắm.”
Thím Tiêu giận muốn chết, tức giận trừng mắt liếc nhìn hai mẹ con bọn họ, thở phì phì vặn m.ô.n.g chạy đi.
Thím Tiêu đến nhà họ Viên bị chọc giận, không dám đến trước cửa nhà Lục Tĩnh Xuyên mắng chửi, há mồm đứng ở bên ngoài lớn tiếng mắng chửi, đối tượng bà ta mắng chính mà mẹ Viên, lời nói ra cực kỳ khó nghe.
Lúc trước mẹ Viên có ấn tượng không tệ về bà ta, hiện tại lại chẳng còn chút hảo cảm nào, bà ấy cũng không mắng chửi với thím Tiêu, chỉ để cháu nội trong nhà để con trai chăm sóc, lo lắng sốt ruột đi đến bệnh viện bộ đội, bà ấy đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm Điền, bla bla kể lại đầu đuôi toàn bộ mọi chuyện cho anh ấy.
Chủ nhiệm Điền có rất nhiều công việc, hiếm khi để ý đến chuyện bên ngoài, mãi đến khi bà ấy đến nói, anh ấy mới biết được mẹ kế và Trần Anh lại gây họa ở bên ngoài rồi.
Chờ đến khi anh ấy nổi giận đùng đùng chạy về nhà, thím Tiêu còn đang đứng trước cửa nhà, miệng phun phân oán trách mắng nhà họ Viên, anh ấy luôn rất hiền hòa cũng lập tức nổi giận: “Câm miệng.”
Trần Anh vốn dĩ đang ở trong phòng, nghe được tiếng của anh ấy lập tức đi ra ngoài.
Trên mặt chủ nhiệm Điền tràn ngập lửa giận, xụ mặt xuống nói: “Trần Anh, cô đến đây cũng được gần một tháng, trong thư viết thư giới thiệu chỉ cho cô nghỉ một tháng, nếu dì Tiêu bảo cô đến đây làm mai lại không thành công thì cô mau sửa soạn hành lý, ngày mai quay về nhà đi.”
Anh ấy ra lệnh đuổi khách, trong mắt Trần Anh lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng, trên mặt lộ ra một chút áy náy: “Anh họ, xin lỗi, em làm phiền anh rồi.”
“Cô chỉ là cháu gái họ của dì Tiêu, tôi và cô không có bất cứ mối quan hệ huyết thống nào, cũng không phải là anh họ của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-464.html.]
Lúc nãy mẹ Viên đến đây đã giải thích rõ ràng những chuyện này, về chuyện mẹ vợ của phó đoàn trưởng Lục bị cử báo, chủ nhiệm Điền cũng không tin vợ của phó đoàn trưởng sẽ vô duyên vô cớ đổ tội vu oan lên đầu Trần Anh, trong tay cô chắc chắn có được chứng cứ gì đó.
Đừng nói nhà của phó đoàn trưởng tức giận, nếu chuyện này xảy ra ở nhà mình, chủ nhiệm Điền cũng sẽ rất tức giận.
Cô ta không oán không thù với nhà phó đoàn trưởng Lục, bình thường còn có chút tiếp xúc giao lưu, cô ta lại âm thầm đ.â.m lén sau lưng người ta, nếu như một ngày nào đó hai vợ chồng bọn họ oán trách làm phật ý cô ta, có phải cô ta xoay người cũng sẽ đ.â.m sau lưng bọn họ hay không?
Loại người này thật sự chẳng khác nào một con rắn độc, làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Bình thường hai vợ chồng bọn họ đều bận rộn chuyện công việc, không có quá nhiều thời gian và sức lực đi đề phòng cô ta, loại bà con chẳng có tí quan hệ huyết thống nào này vẫn là nên đuổi đi sớm sẽ thích hợp hơn.
“Điền Húc Phi, con có ý gì hả?” Thím Tiêu trừng mắt nhìn anh ấy.
“Dì Tiêu, dì và cha con cùng nhau sống chung, nhưng lại chưa từng đi đăng ký kết hôn, nói trắng ra là dì và cha con thậm chí còn không tính là vợ chồng.”
“Mấy năm nay dì đến nhà họ Điền sống, con nể mặt dì là người lớn, cũng cho dì rất nhiều sự tôn trọng. Bình thường dì thích nhiều chuyện ăn nói luyên thuyên, ham ăn biếng làm, chỉ biết lấy đồ trong nhà cho hai đứa con gái, con đều có thể chịu đựng hết, chưa từng trách mắng chỉ chỉ trích dì một câu nào.”
“Lúc trước con nghĩ đều chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt, con mắt nhắm mắt mở cũng coi như qua, nhưng mà hiện tại xem ra, dì thật sự đã toan tính rất nhiều thứ.”
“Về chuyện nhà phó đoàn trưởng Lục, con không biết rốt cuộc dì vô tình hay cố ý, con không rảnh đi điều tra, cũng không có ý định đi điều tra.”
“Hôm nay dì cũng sửa soạn hành lý, sáng sớm mai cùng Trần Anh rời đi, con sẽ tự giải thích với cha của con.”
“Còn tiền và những thứ khác, con hi vọng dì có thể chừa lại cho mình chút mặt mũi cuối cùng, nếu như dì cứ muốn la lối khóc lóc kiếm chuyện thì còn sẽ mời bộ phận bảo vệ đến, đến lúc đó dì cũng đừng trách con sẽ trở mặt vô tình.”
Chủ nhiệm Điền nói xong lập tức bảo con trai đi tìm cha Điền về, anh ấy thì nhanh chóng đi vào nhà, tìm một ít quà tặng trong phòng, lại vội vàng chạy đến viện gia thuộc phía nam.