Chủ nhiệm Điền chạy đến xin lỗi, Lục Tĩnh Xuyên cũng mời anh ấy vào trong phòng sách nói chuyện, anh cũng không phải người không biết phân biệt đúng sai, hai vợ chồng nhà họ Điền đều có thể vượt qua quá trình thẩm tra chính trị, làm việc chuyên nghiệp lại nghiêm túc, không nên bị thím Tiêu và Trần Anh liên lụy, cho nên cũng tranh thủ cơ hội này nhắc nhở anh ấy vài câu.
Chủ nhiệm Điền nghe hiểu ý mà anh muốn ám chỉ, mùa hè nóng nực nhưng sau lưng lại toát đầy mồ hôi lạnh, sau khi nói chuyện cẩn thận với anh xong, anh ấy lập tức đứng dậy quay về bộ đội phối hợp hành động.
Chờ đến khi anh ấy về nhà thì cha Điền đã về, thím Tiêu đang la lối khóc lóc mắng chửi người.
Chủ nhiệm Điền cũng lười đi tranh cãi với bà ta, lạnh lùng nói: “Tôi cho hai người thêm một ngày, nhất định phải rời khỏi đây trước tám giờ sáng ngày mốt, nếu quá thời hạn tôi sẽ bảo bộ phận bảo vệ đến mời hai người rời đi.
Bị đuổi ra khỏi nhà, thím Tiêu là người kích động nhất, bà ta gân cổ lên mắng anh ấy không có lương tâm, nói bà ta ở nhà họ Điền làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ, không có công lao cũng có khổ lao, tóm lại toàn là nâng cao chính mình, hạ thấp người nhà họ Điền.
Hai cha con nhà họ Điền đều không thèm để ý đến bà ta, con dâu nhà họ Điền về nhà cãi nhau với bà ta suốt một buổi tối. Nếu bà ta đã già mà không biết đứng đắn, vậy cũng không cần chừa mặt mũi cho bà ta nữa, cô ấy nói ra hết toàn bộ những gì bà ta đã làm trong mấy năm nay cho người ngoài nghe, nói suốt một buổi tối, làm cho các hàng xóm trong viện gia thuộc phía đông hóng chuyện vui vẻ.
Thím Tiêu ở đằng trước la lối khóc lóc, Trần Anh thì lại không xen vào chuyện của bà ta, tranh thủ lúc bên ngoài đang la lối ầm ĩ, tìm một cơ hội chạy ra ngoài liên lạc với người khác.
Chủ nhiệm Điền vẫn luôn phân tâm để ý đến cô ta, thấy cô ta đi ra ngoài, anh ấy cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của nhà họ Điền cũng không phải chuyện nhỏ, cũng có không ít người thuộc viện gia thuộc phía nam chạy đến nhiều chuyện, mấy người Cung Linh Lung lại không đi, hiện tại đang ở trong nhà nấu bữa tối.
Món chính tối hôm nay là cá hầm, ăn kèm với bánh nhân rau hẹ trứng gà và nhân thịt dưa chua, Bạch Thủy Tiên chiên một rổ bánh bột ngô to, thơm đến mức Hàn Tế phải đi vào ăn vụng vài lần.
Cung Linh Lung xử một lèo hết sáu cái bánh bột ngô, còn ăn hai chén canh cá to, trước khi ăn cơm Hổ Tử còn cầm khoai nướng đến để đổi bánh bột ngô, khoai nướng cũng bị cô xử lý, cô nhét hết mớ đồ ăn đó vào trong bụng, cuối cùng cô mới cảm thấy ăn no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-465.html.]
“Linh Lung, em ăn nhiều thật đó, anh cảm thấy không ổn cho lắm, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Cô mang thai ăn uống ngon miệng là chuyện tốt, nhưng Lục Tĩnh Xuyên cảm thấy cô ăn quá nhiều, nhiều đến mức có chút khác thường, phải đi bệnh viện khám thì anh mới có thể yên tâm được.
Cung Linh Lung cũng cảm thấy mình ăn quá nhiều nói: “Tuần trước em vừa mới đến bệnh viện khám xong, bác sĩ nói em và con đều rất khỏe, cũng có trường hợp phụ nữ mang thai ăn nhiều.”
“Chờ chủ nhật em được nghỉ thì chúng ta lại đi khám thử.” Lục Tĩnh Xuyên không yên tâm cho lắm.
“Được rồi.”
Cung Linh Lung gật đầu đồng ý.
Buổi tối mấy người Hàn Tế đều đến nhà nghỉ trong quân khu nghỉ ngơi, ở bên này ăn cơm chiều xong, Lục Tĩnh Xuyên cùng bọn họ đi xử lý thủ tục thuê phòng, Cung Linh Lung cũng đi cùng với bọn họ, coi như là rảnh rỗi đi bộ tiêu thực sau bữa ăn.
Mới vừa ra khỏi nhà nghỉ, một chiến sĩ trẻ tuổi vội vàng chạy đến, nhỏ giọng báo cáo tình hình mới nhất cho Lục Tĩnh Xuyên.
“Linh Lung, anh đi xử lý chút việc, em và sư muội cứ từ từ đi về.” Lục Tĩnh Xuyên âm thầm nháy mắt ra hiệu với cô.
“Được rồi, anh đi đi.”
Có chủ nhiệm Điền ở một bên thúc đẩy, Trần Anh bất đắc dĩ phải hành động, hoàn toàn không biết rằng đang có một cái võng lớn bắt đầu bao phủ lên đỉnh đầu của cô ta.
Đêm khuya tĩnh lặng, một bóng người nương theo ánh trăng xuất hiện trong phòng đựng đồ lặt vặt phía sau chuồng nuôi heo, người kia cần nến lục lọi ở vách tường, mới vừa cầm lấy tờ giấy mà Trần Anh để lại, một họng s.ú.n.g lạnh như băng đã chĩa thẳng vào gáy của người này.