Vội vàng ăn cơm chiều xong, Bạch Thủy Tiên lại đóng gói một ít thức ăn cho bọn họ, Cung Linh Lung lại chuẩn bị nửa túi trái cây cho bọn họ, Lục Tĩnh Xuyên đi tìm lãnh đạo mượn xe, anh lái xe đưa mấy người bọn họ đi đến ga xe lửa.
Lúc Hàn Tế rời đi, ánh mắt cực kỳ lưu luyến, nhưng ông ấy lại che giấu rất kỹ.
Hai mẹ con Bạch Thủy Tiên tiễn bọn họ ra đến cửa, nhìn theo chiếc xe jeep dần dần biến mất ở cuối đường, bọn họ mới chậm rãi xoay người về nhà.
Hai ngày nay trong nhà có khách, tuy rằng khá bận rộn nhưng cũng nhộn nhịp hơn rất nhiều, hiện tại bọn họ vừa đi, trong nhà đột nhiên trở nên quạnh quẽ, hai mẹ con bọn họ cũng không quen cho lắm.
Đến ga xe lửa rồi, Hàn Tế mở cửa xuống xe, nói với học trò của mình: “Tĩnh Xuyên, con đi về đi, nhớ chăm sóc tốt cho bọn họ.”
“Dạ được. Thầy, sư huynh, sư muội, ba người đi thong thả.”
Lục Tĩnh Xuyên vốn dĩ đã lên kế hoạch năm nay sẽ về kinh đô ăn tết, nhưng hiện tại vợ đang mang thai, đến cuối năm thì bụng đã to ra, chỉ e là không tiện di chuyển, nói ngay: “Chờ đến cuối năm được nghỉ phép, nếu cơ thể của Linh Lung tiện di chuyển thì bọn con sẽ quay về kinh đô, đến lúc đó lại gặp mặt.”
“Được rồi.”
Hàn Tế đang làm việc ở quân khu kinh đô, bộ đội có kỷ luật rất nghiêm khắc, không thể xin nghỉ quá thường xuyên, ông ấy cũng đang ngóng trông hai mẹ con bọn họ về kinh đô.
Có một số lời tuy rằng thầy chưa nói ra, nhưng trong lòng Lục Tĩnh Xuyên lại hiểu rõ, anh cười nhạt nói: “Thầy, thầy lại chờ con một năm, con sẽ nhanh chóng được triệu hồi về thôi.”
Hàn Tế cong khóe môi lên: “Được rồi.”
Nhìn theo mấy người bọn họ đi vào trong trạm, Lục Tĩnh Xuyên mới lái xe về nhà, lúc đi ngang qua cửa hàng quốc doanh, anh dừng xe lại đi vào mua một ít điểm tâm đồ ăn vặt cho vợ ăn thêm.
Ba thầy trò Hàn Tế mua vé xe lửa giường nằm, ba người bọn họ vừa mới đi đến cửa thùng xe thì đã bị người cản lại.
Người đàn ông cản bọn họ đeo băng tay đỏ trên cánh tay, đứng chắn trước cửa như một bức tường, không cho bọn họ đi vào: “Mấy người đi cửa khác lên xe đi, nơi này cấm đi lại.”
“Mấy người thuộc đơn vị nào?” Quý Duy lạnh nhạt hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-484.html.]
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, muốn lên xe thì đi cửa xe còn lại đi.” Thái độ của đối phương cũng rất cứng rắn.
Giang Vận hơi híp mắt lại, giọng nói cực trầm: “Thùng xe giường nằm có bán vé cho mọi người, chứng minh thùng xe này không bị trưng dụng cho công vụ, mấy người lấy tư cách gì để can thiệp vào cách lên xe của các hành khách khác?”
Lần này ba thầy trò bọn họ đến đây là hành trình tư nhân, cả ba đều không mặc quân trang, đều chỉ ăn mặc quần áo bình thường, cũng không nhờ quân khu thành phố Hán ra mặt sắp xếp gì cả.
Bọn họ bí mật lại khiêm tốn đi ra ngoài, lại không ngờ rằng lại có người huênh hoang như thế, còn điều động cả người của ủy ban cách mạng đứng đây canh gác nữa.
“Có chuyện gì thế?”
Một giọng nói khàn khàn đầy mỏi mệt từ trong xe truyền đến.
“Phó hội trưởng, có ba người muốn đi vào thùng xe giường nằm.” Người ngoài cửa nghiêng đầu trả lời.
Tiết Hải Huy cố chống cơ thể mỏi mệt đứng lên, đi vài bước về phía bên này, nhìn thấy Hàn Tế đang đứng thẳng ngoài cửa, con ngươi hơi co rụt lại: “J trưởng Hàn.”
Hàn Tế nhìn thấy ông ta lại không có bất ngờ gì cả, giọng điệu lạnh nhạt: “Phó hội trưởng Tiết, người của ông cản không cho chúng tôi đi vào thùng xe giường nằm, ủy ban cách mạng đang xử lý công việc đặc biệt gì sao?”
“Không, không có.”
Tiết Hải Huy vội chào đón, trên mặt mang theo chút áy náy nói: “J trưởng Hàn, xin lỗi, bởi vì trong nhà có chút tình huống đặc biệt, cho nên lúc này tôi mới cẩn thận một chút, xin lỗi.”
Nói xong ông ta lại vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Sao hôm nay J trưởng Hàn và hai học trò lại đến thành phố Hán thế?”
“Có chút việc tư.”
Hàn Tế không tiếp xúc với ông ta, sẽ không nói đến chuyện riêng của mình, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Bây giờ chúng tôi đã có thể đi vào chưa?”
“Được chứ, mời vào.” Tiết Hải Huy vội vàng lui ra sau nhường đường.