“Thì ra là J trưởng Hàn, đã lâu không gặp.”
Ba thầy trò Hàn Tế vừa mới bước vào thùng xe, một người phụ nữ trung niên mặc đầm đen, đeo khăn đen đi ra ngoài chào đó.
Hàn Tế nhìn thoáng qua bà ta, lạnh nhạt hỏi: “Bà là?”
“J trưởng Hàn, đây là vợ của tôi, tên là Diêu Mai Đình, cha vợ của tôi là Diêu Sơ Hiền.” Tiết Hải Huy giới thiệu tiếp.
Hàn Tế không biết Diêu Mai Đình là ai, nhưng mà lại quen Diêu Sơ Hiền, trước khi ông cụ về hưu ông ấy đã gặp qua vài lần, ngoài trừ giao tiếp về mặt công việc ra, bọn họ cũng không tiếp xúc quá nhiều.
“Bà Tiết, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải?”
Diêu Mai Đình thấy ông ấy không biết bà ta là ai, sắc mặt có chút xấu hổ: “J Trưởng Hàn, thật ra lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau một lần, em gái của tôi là Diêu Mai Lan, em ấy là bạn học cấp hai chung với ông, có một lần tôi cùng em gái tôi đi tham dự bữa tiệc liên hoan họp lớp của mọi người, may mắn được gặp J trưởng Hàn một lần ở nơi đó.”
Hàn Tế nhớ rõ trong số các bạn học cấp hai của ông ấy đúng là có một người tên Diêu Mai Lan, chỉ có điều lần cuối cùng ông ấy tham dự tiệc họp lớp cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước, bình thường cũng không tiếp xúc quá nhiều, đã quên mất đối phương trông như thế nào từ lâu.
Diêu Mai Đình thấy ông ấy không nói gì, nghĩ có lẽ ông ấy đã quên rồi, không khỏi xấu hổ, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “J trưởng Hàn, sao hôm nay ông lại có rảnh đến thành phố Hán thế?”
“Có chút việc tư.”
Hàn Tế vẫn cứ trả lời bốn chữ này.
Ông ấy không muốn tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Tiết, thấy con cháu nhà họ Tiết đều đeo khăn đen, trên bàn còn bày bốn cái hủ tro cốt, quay sang nói với Tiết Hải Huy: “Xin chia buồn cùng ông.”
Tiết Hải Huy hơi cúi đầu đáp lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-485.html.]
Vé xe của ba thầy trò bọn họ nằm ở phía sau, chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó bọn họ cũng đi tìm giường ngủ của mình.
Chờ bọn họ đi rồi, hai vợ chồng Tiết Hải Huy mới quay về chỗ cũ, Diêu Mai Đình thấp giọng nói: “Ba thầy trò J trưởng Hàn cùng nhau xuất hiện ở thành phố Hán, chuyện này có chút khác thường.”
“Lục Tĩnh Xuyên đang ở quân khu thành phố Hán.”
Tiết Vĩ Dân ngồi đối diện hai vợ chồng bọn họ lên tiếng nói, giọng của gã ta khàn khàn, sắc mặt hiện tại lộ rõ vẻ mỏi mệt, gầy hơn lúc vừa mới về rất nhiều, rõ ràng mấy ngày nay cũng chẳng dễ chịu gì.
Người trong giới đều biết Hàn Tế dùng binh như thần, ba đứa học trò cũng đều vô cùng ưu tú và xuất sắc, tất cả đều là do ông ấy một tay dạy dỗ ra tới, là tinh anh cao cấp nhất trong quân đội.
“Nghe nói Lục Tĩnh Xuyên đã kết hôn, cưới một cô gái có xuất thân nông thôn không có bất cứ bối cảnh gì, mấy người lớn trong nhà họ Chu và nhà họ Lục đều chưa từng gặp qua bọn họ, nhưng mà bọn họ đều rất thích và hài lòng về cô gái này.” Bình thường Diêu Mai Đình đều để ý đến những việc này.
“Cô ta không có gia thế bối cảnh gì đó, nhưng lại là một người rất tài giỏi, là một người ăn nói rất sắc bén.”
Lần này Bành Ngọc Nhi và mấy đứa con cùng nhau đi lên kinh đô, ngồi ở đối diện bọn họ, sắc mặt mỏi mệt dựa vào trên cửa sổ.
“Chị dâu cả, chị gặp qua cô ta rồi hả?” Diêu Mai Đình hỏi.
“Đã từng tiếp xúc vài lần, hiện tại cô ta đang làm việc ở bộ phận dân chính, là trợ lý của Dương Mạn Vinh. Cô ta rất xinh đẹp, có bằng cấp ba, có chút tài năng vượt qua được kỳ phỏng vấn, năng lực làm việc chẳng thua kém gì Dương Mạn Vinh, tính cách cũng rất giống bà ta, rất được lãnh đạo của bộ phận dân chính coi trọng và yêu thích.”
Lúc trước Bành Ngọc Ni không biết bối cảnh nhà chồng của Cung Linh Lung, sau này mới biết được, lúc đó còn cảm thấy may mắn vì bà ta còn chưa kịp làm ra chuyện gì xấu xa.
“Dựa theo địa vị của nhà họ Chu và nhà họ Lục, bọn họ chắc chắn đã điều tra bối cảnh rõ ràng, một cô gái bình thường không có gì đặc biệt chắc chắn sẽ không lọt vào mắt của bọn họ, có lẽ vợ của Lục Tĩnh Xuyên cũng rất tài giỏi.”
Diêu Mai Đình cũng không hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ hơn, ngược lại chồng mình đang ngồi ở bên cạnh: “Năm nay học trò nhỏ nhất của J trưởng Hàn đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiết Hải Huy nhìn thoáng qua Giang Vận đang xách hành lý, không quá xác định nói: “Chắc là khoảng hai mươi tuổi.”