Buổi trưa khi Tống Thao gặp được Cung Linh Lung lập tức báo cho cô biết tin vui này: “Chị dâu, em gặp được anh Tĩnh rồi, đội ngũ của bọn họ ở khu phía đông, cách chỗ chúng ta chừng hơn ba mươi dặm, đã đưa lương thực và nước qua đó rồi.”
“Bình an là được rồi.” Cuối cùng Cung Linh Lung cũng yên tâm.
“Bọn họ đều không có việc gì, còn cứu được không ít người, em vừa mới lái xe đưa một nhóm người bị thường về. Anh Tĩnh bảo em chuyển lời cho chị, dặn chị đừng quá vất vả, tối nhớ nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cung Linh Lung gật đầu nói: “Hiện tại đã thông đường rồi, chị cố gắng tranh thủ ngày mai tạo thành một nhóm với em, đi vào đó đưa vật tư.”
“Chị dâu, chị cứ vận chuyển vật tư ở bên ngoài đi, ở bên ngoài an toàn hơn một chút.” Tống Thao không muốn để cô đi mạo hiểu.
“Đã hết dư chấn rồi, đằng trước cũng không nguy hiểm nữa. Bên trên lại điều không ít máy kéo đến chi viện, bên ngoài có đội máy kéo chi viện, chuyện vận chuyển vật tư sẽ không bị chậm trễ đâu.”
Cung Linh Lung nói mấy câu với cậu ấy, lại vội vội vàng vàng đến nhà ăn lấy đồ ăn về ăn, ăn xong lại đi chở nước uống.
Trong số nước dùng để uống mà cô vận chuyển đến đều trộn lẫn không ít nước giếng trong không gian, mấy người Bạch Thủy Tiên cũng toàn là dùng nước giếng trong không gian để nấu thuốc đông y, nước này có thể giảm bớt mệt nhọc, còn có thể chữa thương cứu người, cô cũng là dùng hết toàn lực để cung ứng.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
Cô cung cấp lương thực rau củ quả và nước giếng trong không gian, vô hình trung đã cứu được rất nhiều tính mạng của người khác, công đức tăng trưởng cuồn cuộn không ngừng, điện tích trong không gian cũng liên tục được mở rộng, lúc này dõi mắt nhìn đã không thấy điểm cuối nằm ở đâu nữa.
Bên khu vực phía đông có cô âm thầm tiếp viện lương thực và nước uống, mấy thứ này tạm thời không thiếu, nhưng ba khu vực khác lại cực kỳ khan hiếm, nhất là nước uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-490.html.]
Buổi chiều khi cô đi chở đồ thì đã gặp được tài xế tình nguyện viên của khu phía nam, đó là một người đàn ông cao to cường tráng phương bắc, vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Em gái, khu phía đông của cô có còn dư nước không? Chỗ chúng tôi thiếu nước quá, các chiến sĩ đều đã khát đến mức miệng nứt nẻ hết rồi.”
“Anh trai, chỗ chúng tôi có thể điều phối ra một ít nước, tôi chở xong xe hàng này sẽ tiện đường chở một xe đến, anh chở một xe thùng đựng nước trống đến đây đổi với tôi đi.”
“Ui cha, tốt, tốt quá. Em gái, cảm ơn cô nhiều lắm, một tiếng sau chúng ta gặp nhau ở nơi này nha.” Anh trai kia vô cùng hưng phấn, lập tức chạy đi báo cáo tin vui này cho bạn.
Cung Linh Lung chở một xe đầy nước đến cho bọn họ, chỗ này toàn là nước giếng trong không gian, cô di chuyển nước xuống lại hỏi thêm: “Các anh trai, chỗ các anh có thiếu đồ ăn không?”
“Thiếu chứ, chỗ chúng tôi thiếu đồ ăn và nước uống, còn đồ dùng y tế và dược liệu thì nhiều, sáng nay mới có vài chuyến xe lửa chở đến.”
“Vậy chúng ta đổi mấy xe đi, chỗ chúng tôi đang cần đồ dùng y tế và dược liệu.” Cung Linh Lung lập tức nói.
“Được, được, đổi liền.”
Hai khu phối hợp giúp đỡ lẫn nhau, Cung Linh Lung dẫn theo đội ngũ đổi mười mấy xe vật tư với bọn họ, đôi bên đều coi như ứng phó được một lúc.
Chờ cô chở một xe tải dược liệu đông y về lại doanh địa đóng quân, lại nhìn thấy bảy tám người đeo găng tay đỏ đang đứng ở trước lều nấu thuốc đông y vênh mặt hất hàm sai khiến nói cái gì đó, cô lập tức dừng xe lại.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
Mấy ngày nay Bạch Thủy Tiên cũng rất vất vả, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, bận rộn sắc thuốc cả ngày lẫn đêm, lại liên tục đưa thuốc cho người bị thương, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Để tiết kiệm tài nguyên nước, bà thậm chí còn không rửa mặt lần nào, lúc này toàn thân vừa mệt mỏi lại dơ bẩn, lúc nói chuyện giọng nói đã khàn đi: “Bọn họ là chi viện do ủy ban cách mạng của đến, vừa mới đến đã chỉ trích bọn mẹ dùng thuật bã kỳ hoàng, nói bọn mẹ đang lãng phí tài nguyên nước.”