THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Vừa nghe đến việc này, Cung Linh Lung lập tức nổi giận, khí thế nghiệm nghị trách mắng: “Rốt cuộc thì mấy người đến đây để chi viện hay là đến quấy rối thế? Lãnh đạo phụ trách cứu tế cứu trợ cũng chưa phản đối người ta dùng đông y cứu người, mấy người vừa đến đây đã nói khùng nói điên, mấy người chỉ trích lung tung ảnh hưởng đến tốc độ cứu chữa người bị thương, mấy người có gánh nổi trách nhiệm không hả?”

“Cô là ai?” Đồng chí nữ dẫn đầu tức giận trừng mắt nhìn cô.

“Cô không cần thiết biết tôi là người nào, cô chỉ cần biết rằng mỗi một người đang chi viện ở nơi đây đều làm công việc do lãnh đạo phân phối, chúng tôi đều đang hoàn thành tốt công việc thuộc bổn phận của mình. Nếu cô có ý kiến thì đi mà tìm lãnh đạo của mình mà báo cáo, đừng có đứng ở chỗ này chỉ trỏ lung tung.”

Cung Linh Lung nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, sau đó xoay người gọi người: “Hai anh trai, hai anh lại đây dọn hàng xuống giúp tôi với. Bân Tử, Kiệt Tử, hai đứa đã chuẩn bị thuốc đông chưa, nếu xong rồi thì mau khiêng lên xe, lãnh đạo của điểm cứu trợ tạm thời số ba bảo chúng ta chuyển thêm thuốc đông y qua đó, bên kia có rất nhiều người bị thương nhẹ uống thuốc đông y xong đã khỏe lại rất nhanh.”

“Dạ được, em chất lên xe ngay.”

Mọi người đều đẩy nhanh tốc độ làm việc, không ai thèm để ý mấy người đeo băng tay đỏ này.

Một bác gái đi ngang qua nhà ăn còn không thèm kiêng dè gì mà đuổi người: “Mấy người đứng đờ ra đây làm cái gì, tránh sang chỗ khác, đừng có đứng ở đây chặn đường ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”

Một tài xế cùng nhau chở đồ vật tư với Cung Linh Lung cũng lên tiếng nói: “Chúng tôi đang rất bận, làm gì có ai có thời gian rảnh nghe mấy người kêu khẩu hiệu chứ, khẩu hiệu của mấy người cũng không thể no bụng, càng không thể cứu người giống như thuốc, thích kêu thì đi chỗ khác mà kêu, đừng có đứng ở đây kêu la ảnh hưởng đến chúng tôi làm việc.”

Đám người này đều chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, là lúc tuổi trẻ ngông nghênh nhất, đeo cái băng tay đỏ vào là tự cho mình là cán bộ, bị mấy người bọn họ chèn ép xua đuổi như thế, ai nấy đều vô cùng tức giận, xách theo hành lý lập tức đi tìm lãnh đạo ngay.

Lãnh đạo của khu phía đông là một cán bộ cấp đoàn, đang vội vàng liên lạc đi khắp nơi xin cứu viện, bọn họ vừa đến đã kiếm chuyện thêm phiền, lập tức nổi trận lôi đình mắng chửi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-491.html.]

“Mấy người chả hiểu cái thứ gì, đứng ở đây nói khùng nói điên gì thế?”

“Ông đây chả biết kỳ hoàng bã mà mấy người nói là cái quái gì, tôi chỉ biết bọn họ sắc thuốc đông y đã cứu được rất nhiều tính mạng của người khác, tiết kiệm được lượng thuốc tây.”

“Còn nữa, tất cả các quân lính bộ đội và tình nguyện viên đến khu phía đông chi viện đều uống thuốc đông y đó, dưới thời tiết nóng bức như thế này lại không có ai bị cảm nắng, không có ai mệt đến ngất đi, tất cả đều khen ngợi nói thuốc đông y mà bọn họ sắc có hiệu quả rất tốt.”

“Hiện tại ba khu phía nam bắc tây còn lại đều đang tìm chúng tôi xin phương thuốc đông ý đó, còn đang định gọi máy bay trực thăng đưa thuốc sang chi viện.”

“Mấy người chả hiểu cái mẹ gì đã đến đây nói quàng nói xiên, chỗ chúng tôi không chào đón mấy thứ phá hoại như mấy người, mấy người từ chỗ nào đến thì biến về đó đi.”

Vị lãnh đạo này là một người nóng tính, cũng ghét nhất loại phụ nữ nói vài câu đã khóc sướt mướt, thấy mấy đồng chí nữ trẻ tuổi kia mít ướt muốn chết, mới mắng vài câu đã khóc, lập tức gọi người đuổi bọn họ đi ngay.

Đuổi đám người chỉ biết kiếm chuyện này đi, lãnh đạo lại tranh thủ thời gian chạy đến khu phía đông y: “Ông Từ, đồng chí Bạch, mọi người chịu khó vất vả một chút, nhanh chóng nấu thêm nước thuốc đông y. Bên khu phía bắc có rất nhiều chiến sĩ bị cảm nắng, bên phía bọn họ lại thiếu nước trầm trọng, nửa tiếng sau máy bay trực thăng sẽ đến đây lấy thuốc đi.”

Hiện tại giáo sư Thủy đang dùng tên giả họ Từ, lập tức đưa ra thỉnh cầu: “Đoàn trưởng Bành, cử thêm một ít người đến cho chúng tôi, với cả công cụ nấu thuốc nữa.”

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.” Đoàn trưởng Bành lập tức rời đi.

Cung Linh Lung tiến lên gọi ông ấy lại: “Đoàn trưởng Bành, đơn vị chúng tôi còn có hai xe nước uống, có thể tạm thời điều đến khu phía Bắc ứng phó tạm thời.”

“Được, tốt quá, Tiểu Cung, cô mau đi chở về, lại để máy bay trực thăng chở qua đó.” Đoàn trưởng Bành vội nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi