Bạch Thủy Tiên mới vừa vẽ xong hình dáng đôi mắt, Cung Linh Lung đã lập tức xác nhận nói: “Mẹ, đôi mắt này rất giống, giống y như đúc.”
Thấy đôi mắt đã giống rồi, Bạch Thủy Tiên buông bút xuống, ôm lấy cô vừa khóc vừa cười: “Linh Lung, là anh cả, là cậu cả của con. Mắt của anh ấy rất giống mắt của ông ngoại con, hai cha con bọn họ đều có đôi mắt hẹp dài, mẹ và cậu hai của con lại có đôi mắt giống bà ngoại.”
Nghĩ đến chuyện cậu còn sống, Cung Linh Lung vui mừng khôn xiết, vội nói: “Mẹ, anh Tĩnh đoán đúng rồi, các cậu chắc chắn vẫn còn sống, lúc này có lẽ cũng đang ở kinh đô, đang trả thù nhà họ Tiết.”
“Ừ, bọn họ còn sống.”
Bạch Thủy Tiên khóc lóc như mưa, vừa kích động lại tiếc nuối: “Lúc đó anh cả cũng đang ở thành phố Hán, ở rất gần chúng ta.”
“Mẹ, chắc chắn có thể gặp lại nhau.”
Cung Linh Lung ôm lấy bà trấn an, lại nói: “Mẹ, mẹ mau vẽ gương mặt của ông ngoại bà ngoại, cậu cả cậu hai cho con xem đi, bọn họ chắc chắn sẽ lại ra tay với người nhà họ Tiết, mấy ngày nay con đi ra ngoài ngồi canh, nói không chừng có thể gặp được bọn họ.”
“Được, được.”
Bạch Thủy Tiên lau khô nước mắt, lại ngồi xuống trước bàn vẽ tranh.
Cung Linh Lung nhìn đồng hồ đeo tay, thấy cũng đã muộn rồi, mẹ chồng sắp đến nơi, vội nói: “Mẹ, mẹ cứ vẽ tranh trước đi, con và anh Tĩnh đi nấu cơm làm đồ ăn.”
“Được rồi, hai đứa đi nấu ăn trước đi, mẹ vẽ xong sẽ đến ngay.”
Trong một cái buồng điện thoại nào đó ở kinh đô, người đàn ông cao gầy vừa mới gọi điện thoại xong, trong tay đang cầm một tờ báo, bìa mặt tờ báo chính là bức ảnh chụp phần mặt nghiêng của Cung Linh Lung.
Ông ấy nhìn người trên ảnh chụp, ngoài miệng thì đang trách cứ, nhưng lại lộ ra một chút yêu thương cưng chiều: “Vãn Đường cũng thật là, Linh Lung đang mang thai mà còn dẫn theo con bé đi cứu tế, hai mẹ con đều không biết yêu thương bản thân gì cả.”
Ông ấy gấp tờ báo lại, chậm rãi bỏ vào túi áo, ngoài miệng lại nỉ non: “Lục Tĩnh Xuyên, con trai của Lục Nam Chinh và Chu Lan Cầm, là học trò của A Tế, cấp đoàn trưởng, miễn cưỡng cũng coi như xứng đôi với Linh Lung nhà mình.”
Chiều tối, Lục Tĩnh Dương đạp xe đạp chở mẹ đến nơi, đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Anh, mở cửa.”
“Tới liền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-513.html.]
Lục Tĩnh Xuyên lập tức đi ra ngoài mở cửa.
Thấy mẹ còn xách theo bao lớn bao nhỏ, trên vai còn có hai chồng giấy dầu, vừa nhìn là biết ngay bà vừa mới đến cửa hàng điểm tâm mua hàng hiện có, mỉm cười chào đón: “Mẹ, mẹ đến đúng lúc lắm, mấy đứa cháu nội cưng của mẹ chắc cũng đoán được mẹ mang đồ ăn ngon đến, đang ở trong bụng tạo phản kêu to.”
Cung Linh Lung còn đang ở trong phòng ngủ ăn bánh quy, lúc này cũng đi ra ngoài, vui vẻ gọi: “Mẹ.”
“Ừ, Linh Lung.”
Nhìn thấy con dâu, Chu Lan Cầm cười tít mắt, lập tức đưa điểm tâm đang treo trên vai cho cô: “Linh Lung, mau ăn đi, còn nóng hổi đó, mẹ vừa tan ca đã đi mua ngay.”
Cung Linh Lung cười hì hì nhận lấy, quay sang nói với Lục Tĩnh Xuyên: “Thì ra mấy nhóc con này biết bà nội mang theo đồ ăn ngon đến, đang vui vẻ nhảy nhót đây nè.”
“Ui cha, mẹ đến muộn một chút, làm cháu nội ngoan của mẹ bị đói rồi.”
Chu Lan Cầm đưa hết toàn bộ đồ đạc cho con trai, ôm lấy cô vào nhà, giơ tay sờ bụng cô nói: “Bụng đã bắt đầu to ra rồi, xem ra mấy nhóc con này lớn lên khá nhanh đó.”
“Nửa tháng này lớn lên rất nhanh.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Thủy Tiên đã từ trong phòng bếp đi ra, cười vui vẻ nói: “Chị sui, Tĩnh Dương.”
“Chị sui, đã lâu không gặp.”
“Dì Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trước khi rời khỏi khu thiên tai, Lục Tĩnh Dương đã đến gặp bà một lần.
Bọn họ vừa mới nấu một nồi nước sôi, Lục Tĩnh Xuyên rót cho mẹ và em trai một ly nước sôi để nguội nói: “Trong nhà không có trà, uống tạm nước sôi để nguội đi.”
“Mẹ có phải là khách đâu, không cần con tiếp đãi, con đi nấu cơm phụ chị sui đi.”
Chu Lan Cầm đuổi anh đi, trong mắt chỉ có con dâu, nắm tay cô ngồi xuống cạnh bàn, mở từng gói giấy dầu ra: “Linh Lung, mẹ mua bánh hồ điệp xốp, bánh trứng gà cuộn, bánh hạch đào, còn có một túi hạt dẻ rang đường, toàn là mấy món vừa mới làm xong còn nóng hổi, con mau ăn đi.”