Khách khứa đều đã đến đông đủ rồi, Lục Nam Chinh và Chu Lan Cầm lập tức sắp xếp bưng đồ ăn lên, mấy đứa nhỏ trong nhà họ Lục cũng chủ động bưng đồ ăn phụ, vô số thức ăn có mùi thơm phức được lần lượt bưng lên.
Hôm nay coi như là tiệc cảm ơn của Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung, Lục Nam Chinh và Chu Lan Cầm làm cha mẹ, trước khi bắt đầu mở tiệc thì cũng đứng lên nói vài câu cảm ơn, còn mời hai anh em nhà họ Cung một ly.
Lục Tĩnh Xuyên rót rượu kính rượu cho mấy người lớn trong nhà, Cung Linh Lung thì bưng trà long nhãn táo đỏ, lấy trà thay rượu chào hỏi, biểu hiện vô cùng hào phóng lễ phép.
Cung Thành Tuấn cũng đang để ý đến biểu hiện của cháu gái, nhẹ nhàng nói nhỏ với con gái: “Biểu hiện của Linh Lung rất tốt.”
“Từ nhỏ con bé đã rất can đảm không biết sợ là gì, cũng rất chăm chỉ ham học hỏi.”
Cung Vãn Đường cũng rất hài lòng trước biểu hiện của con gái, bà tự nhận lúc mình bằng tuổi con gái, biểu hiện của bà cũng không thể trầm ổn hào phóng được như cô bây giờ.
“Chờ sau này có cơ hội, anh sẽ dẫn con bé đi tham dự thật nhiều trường hợp cao cấp hơn.”
Cung Thành Tuấn đánh giá rất cao về cháu gái, sau này bọn họ sẽ về nước phát triển, ông ấy hi vọng sau này cháu gái sẽ kế thừa, cùng bọn họ khôi phục và làm cho nhà họ Cung phát triển hơn.
Đi kính rượu một vòng quay về, Chu Lan Cầm gọi con trai và con dâu ngồi xuống bên cạnh mình, múc cho con dâu cả và con dâu út tương lai mỗi người một chén canh gà dinh dưỡng, cười nói: “Linh Lung, Tiểu Vận, mau ăn cơm đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Cung Linh Lung cười nói.
Giang Vận là người có da mặt dày, cười hì hì đi theo nói: “Cảm ơn mẹ chồng tương lai.”
“Ha ha ha.”
Chu Lan Cầm cực kỳ hài lòng về hai cô con dâu này, cười vui vẻ không khép miệng lại được.
Cung Linh Lung bưng canh lên, cũng chủ động kính Lục Nam Chinh: “Cha, cha cũng vất vả rồi, con lấy canh thay rượu cũng kính cha một ly, sau này chờ con sinh con xong, con lại uống rượu với cha.”
Lúc này tâm trạng của Lục Nam Chinh khá vui vẻ, cụng ly với cô, trong mắt cũng có chút ý cười: “Linh Lung, con bận rộn suốt một buổi trưa cũng mệt rồi, cứ ăn nhiều vào.”
“Dạ vâng.” Cung Linh Lung trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-576.html.]
Hai anh em Lục Tĩnh Xuyên và Giang Vận cũng đều bưng chén rượu lên, kính rượu với ông ấy, ba cha con lần đầu tiên cụng ly uống rượu, mối quan hệ của đôi bên cũng không còn lạnh nhạt giống như lúc trước nữa.
Người nhà họ Lục thấy Cung Linh Lung ra dáng con dâu trưởng, đầu óc thông minh lại biết cách cư xử, lúc làm người xử thế và đạo lý đối nhân xử thế cũng chẳng thua kém mẹ chồng chút nào, mọi người đều hài lòng mỉm cười.
“Woa, Linh Lung, ăn ngon quá.”
Giang Vận cũng rất thèm đồ ăn do cô làm, vô cùng tự nhiên hào phóng mà nói với Lục Tĩnh Dương: “Dì Cung và Linh Lung có tài nấu nướng quá giỏi, hồi tháng sáu em có đến thành phố Hán chơi, ở nhà bọn họ một ngày là lại tăng thêm nửa cân, mười ngày lên sáu cân, heo cũng không mập nhanh bằng em.”
Lục Tĩnh Dương cười khẽ nói: “Em không cần thiết phải nói câu sau.”
“Không được, nhất định phải nói, không thể để nó trong bụng lên men được.”
Giang Vận chớp mắt, nói xong lại còn khuyên nhủ: “Ở đây toàn là người trong nhà, anh cũng đừng quá văn nhã.”
Lục Tĩnh Dương cười khẽ: “Văn nhã một chút không tốt sao?”
“Anh đã từng nghe qua cái câu văn nhã bại hoại chưa?” Giang Vận hỏi ngược lại cậu.
Lục Tĩnh Dương: “…”
Cung Linh Lung thích tính cách của Giang Vận nhất, ở phương diện nào đó, hai người bọn họ lại khá đồng điệu với nhau, tính cách của em chồng là có chút văn nhã, gương mặt cũng xinh đẹp hơn Lục Tĩnh Xuyên một cười, lúc cậu như cười như không thì đúng là có một chút cảm giác “văn nhã bại hoại.”
Đương nhiên, đây chỉ là nói đùa mà thôi.
Chu Lan Cầm cười nhìn bọn họ nói chuyện vui đùa với nhau, tranh thủ cơ hội nói: “Tiểu Vận, hiện tại con không làm việc ở quân khu kinh đô đúng không?”
“Đơn vị con đang trực thuộc hiện tại không thuộc về quân khu kinh đô, lần này quay về là để tham dự một bài kiểm tra, chờ kiểm tra xong rồi, lãnh đạo lại căn cứ theo tình hình của con để điều chỉnh công việc. Lúc trước ông già bảo con đi đến mấy bộ đội khác rèn luyện, ông ấy cảm thấy con đã rèn luyện được kha khá rồi, tính để con quay về, sau này sẽ sắp xếp thế nào thì còn phải coi kết quả kiểm tra lần này nữa.”
Trong lòng Chu Lan Cầm đã hiểu, cũng không hỏi quá nhiều về chuyện công việc của cô ấy, cười mời gọi: “Nếu trong khoảng thời gian này con vẫn ở lại kinh đô, có thời gian rảnh thì lại đến nhà dì ăn cơm.”
“Dạ vâng.” Giang Vận đồng ý vô cùng dứt khoát.