Trên bàn tiệc chính, Cung Thành Tuấn đang cụng ly với những người lớn tuổi khác, uống xong ba vòng rượu, ông ấy lại bưng chén rượu lên đi mời những người nhà họ Lục và nhà họ Chu cùng thế hệ ở bàn bên cạnh, còn vô cùng hào sảng uống cạn ba ly liền với Chu Hoài Hữu.
Chờ đến khi ông ấy quay về chỗ ngồi xuống, Cung Vãn Đường bưng canh đã để nguội cho ông ấy: “Anh cả, anh uống chút canh đi.”
“Không có gì.”
Bình thường Cung Thành Tuấn cũng uống rượu, nhưng đa số là rượu vang đỏ, rất hiếm khi uống loại rượu trắng cay độc như thế này, nhưng mà hôm nay lại là ngày vui, cho nên mới uống vài ly với mấy người lớn và mấy người cùng thế hệ với mình.”
“Thành Tuấn, con ăn chút đồ ăn lót dạ đi, rượu trắng cay lắm, uống nhiều sẽ đau dạ dày đó.”
Bà cụ Hàn gắp đồ ăn cho ông ấy, gắp một miếng trứng cuộn không cay đi ra ngoài: “Lúc nãy mới nghe bác Lục của con nói đây là do Linh Lung làm, tài nấu nướng của con bé giỏi lắm, đồ ăn trên bàn đều rất ngon, con cũng mau nếm thử đi.”
“Bác gái, bác cũng ăn đi.”
Lúc này Cung Thành Tuấn cũng đã hơi say, đầu óc tỉnh táo, vẫn còn giữa được lễ nghi và phẩm hạnh đã khắc vào trong xương cốt.
Thấy cậu uống hơi nhiều, Cung Linh Lung đứng lên vào phòng bếp rót một ly nước giếng không gian cho ông ấy, nước hơi lạnh, uống vào cảm thấy mát lạnh, vừa lúc có thể làm đầu óc hơi say tỉnh táo lại.
Cung Thành Tuấn thấy cô rót nước đi đến, cười nói: “Linh Lung, cậu không có gì, còn chưa say đâu, con cứ ăn cơm đi.”
“Cậu cả, cậu uống chút nước cho bớt mùi rượu đi.”
Cung Linh Lung biết ông ấy không say, chỉ là sợ ông ấy uống quá nhiều rượu trắng trong một lần sẽ làm tổn thương đến dạ dày, để ông ấy uống nước dễ chịu một chút.
Cháu gái có lòng hiếu thảo như thế, Cung Thành Tuấn bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt ấm áp nói: “Con mau đi ăn cơm đi, con đang mang thai ba nhóc con ham ăn, ăn nhiều vào, đừng để bọn nhỏ đói bụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-577.html.]
“Dạ, cậu ăn tiếp đi.”
Cung Linh Lung cười bưng ly nước đi cất, thấy trong chén ba ông cụ đều có thịt hấp, cười khanh khách hỏi: “Ông ngoại, ông nội, ông Hàn, thịt hấp ăn ngon không ạ?”
“Ngon lắm.” Ba ông cụ đồng thanh trả lời.
Bọn họ lớn tuổi rồi, răng đã không còn tốt lắm, thịt hấp ngày hôm nay mềm rục rất phù hợp, lại còn cực ngon, bọn họ đã ăn đến miếng thịt thứ hai rồi.
Món ăn sở trường của cô là món được mọi người thích nhất, những bàn khác đều đã bị chia nhau ra ăn sạch, nước sốt và dưa muối còn sót lại cũng đều bị bọn họ phân chia chan vào cơm ăn.
Bữa tiệc cảm ơn kết thúc trong náo nhiệt, chờ các bàn đều ăn cơm xong rồi, Chu Lan Cầm lập tức tổ chức mọi người dọn dẹp chén đũa vệ sinh.
Khách khứa và người lớn đều đi lên phòng khách ngồi xuống ghế sofa Vu Phái Dung đã pha trà tiếp đãi, mấy người thanh niên thiếu nữ thì tụ ở bên nhau trò chuyện đề tài của bọn họ, con nít thì lại chạy ra sân chơi trò bao giấy.
Bọn họ ở bên này hòa thuận vui vẻ đoàn viên, trại tạm giam lại xảy ra án mạng.
Lúc nãy là giờ cơm chiều, công an phụ trách đưa cơm đi đến từng nhà tù đưa cơm, lúc đưa đến căn nhà giam của Tiết Hải Huy thì lại phát hiện ông ta đã ngã xuống đất không còn sinh khí, cơ thể đã lạnh băng cứng đờ từ lâu rồi.
Trại tạm giam lập tức thông báo cho bác sĩ đến, sau khi kiểm tra xong xác định ông ấy không phải tự sát mà là đột phát tật chảy m.á.u não, không kịp cứu chữa nên mới chết.
Ông ta đã chết, trại tạm giam lập tức thông báo cho Diêu Mai Đình.
Diêu Mai Đình vốn dĩ đang ở trong bệnh viện với mấy đứa con, trạng thái tinh thần của bà ta vốn dĩ đã không tốt rồi, sau khi nhận được điện thoại, lại lập tức té xỉu ngay tại chỗ.
Cuối cùng vẫn cứ là Tiết Vĩ Dân ra mặt, đi đến trại tạm giam nhận thi thể, xử lý những thủ tục tiếp theo đói.
“Chị dâu, có chút chuyện em muốn nói với chị.”