Trong tay Cung Vãn Đường còn xách theo hai cái túi, đựng quần áo của bà ấy, nói với con gái: “Linh Lung, con đừng có đứng ở cầu thang, đi xuống chỗ đất bằng đi, nơi này rất đông khách, người đến người đi, coi chừng bị người ta chen ngã đó.”
Cung Linh Lung đang định nhất chân đi đến bậc thang, đằng sau lại có người xông lên đ.â.m vào sau lưng cô, cô lập tức bị mất trọng tâm, ngã nhào xuống cầu thang.
“A!”
“Linh Lung!”
Cung Vãn Đường phản ứng cực nhanh, nhanh chóng nhào lên ôm lấy con gái, nhưng mà ấy lại không đủ khỏe, Cung Linh Lung lại ngã nhào mạnh về phía trước, bà ấy không thể ôm cô đứng vững được, hai mẹ con ôm lấy nhau ngã ngửa ra sau này.
Sự việc phát triển quá nhanh, người đi đường ở bên cạnh muốn duỗi tay đỡ lấy hai mẹ con bọn họ cũng đỡ không kịp.
“Ưm.”
Cung Vãn Đường ngã lưng xuống đất, lưng và m.ô.n.g vừa lúc đập xuống bậc thang cuối cùng, đầu rơi xuống đất, may mà có bậc thang giữ lại nên đầu không bị thương, mà Cung Linh Lung được bà ôm lấy thì lại ngã nhào lên người bà.
“Mẹ!”
Cung Linh Lung nhanh chóng bò dậy, sắc mặt thay đổi kịch liệt: “Mẹ, mẹ có sao không?”
“Linh Lung.”
Mông Cung Vãn Đường đau nhói, nhưng bà lại nhìn lên trên cầu thang nói: “Là con nhỏ kia đẩy con.”
Cung Linh Lung bỗng nhiên quay đầu lại, mà người đang bỏ trốn kia cũng vừa lúc nghiêng đầu, trên mặt đối phương có chút hoảng loạn, còn mang theo một chút khiêu khích vô cùng rõ ràng.
“Mẹ!”
“Vãn Đường!”
Lục Tĩnh Xuyên lái xe đến đây, Cung Thành Tuấn là người đầu tiên nhìn thấy em gái ngã dưới đất, cháu gái còn đang kêu gọi người giúp đỡ, ông ấy lập tức mở cửa xe xông đến.
“Vãn Đường, em bị ngã sao?”
“Tĩnh Xuyên, Linh Lung bị ngã, con mau xem xem con bé với mấy đứa nhỏ có bị làm sao không, mẹ không sao.”
Cung Vãn Đường cố nhịn đau giãy giụa bò dậy, quan tâm con gái và cháu ngoại: “Lúc nãy bụng con bé đụng lên người mẹ, mau kiểm tra xem mấy đứa nhỏ có bị thương không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-585.html.]
“Linh Lung, bụng có đau không?” Lục Tĩnh Xuyên sợ đến mức luống cuống.
Lúc nãy Cung Linh Lung đã sờ bụng rồi, cũng không cảm thấy khó chịu gì hết, lắc đầu nói: “Không bị ngã, mẹ bảo vệ em, em ngã trên người mẹ, không bị thương.”
“Đi thôi, đến bệnh viện.”
Cung Thành Tuấn bế em gái lên, ông ấy nhận ra được phần lưng của em gái bị thương, chỉ có điều bà đang cố nhịn đau thôi.
Lên xe, Lục Tĩnh Xuyên lái xe nhanh chóng lao về phía bệnh viện, Cung Linh Lung lấy nước giếng trong không gian ra, nhanh chóng đút cho mẹ uống, thấy bà đã đau đến ứa mồ hôi lạnh, thúc giục “Anh Tĩnh, anh lái xe nhanh lên, có lẽ bị bị thương đến xương rồi.”
“Linh Lung, không có gì, thắt lưng của mẹ bị đ.â.m một cái, chắc là không có vấn đề gì.” Cung Vãn Đường trấn an cô.
“Linh Lung, lúc nãy em đứng không vững sao?” Lục Tĩnh Xuyên vội hỏi.
“Không phải, có người ở đằng sau đẩy em. May mà mẹ ôm lấy em kịp lúc, nếu không hôm nay em…”
Cung Linh Lung không dám nghĩ đến hậu quả, cô ngã nhào thẳng xuống như thế, bụng hướng về phía dưới, chỉ e là ba đứa nhỏ đã…
“Ai đẩy?” Lục Tĩnh Xuyên lộ ra vẻ mặt tức giận.
“Linh Lung, con có thấy rõ đó là ai không?”
Cung Thành Tuấn không ngờ rằng bọn họ chỉ mới rời đi hai phút mà thôi, bọn họ đã suýt chút nữa xảy ra chuyện, hiện tại ngẫm lại vẫn còn cảm thấy sợ.
Cung Vãn Đường thấy rất rõ: “Là một cô gái trẻ tuổi, cũng trạc tuổi Linh Lung, em không biết đó là ai. Cô ta cố ý đẩy Linh Lung, đẩy xong là bỏ chạy ngay, có lẽ Linh Lung còn chưa kịp nhìn thấy rõ.”
“Con thấy rõ.”
Lúc này sắc mặt của Cung Linh Lung đã vô cùng âm u, thấy Lục Tĩnh Xuyên quay đầu lại nhìn về phía cô, nhíu mày nói: “Là Lục Thu Hà.”
Lúc ở nhà họ Lục cô đã nhìn thấy ảnh gia đình của bọn họ, lúc trước lại từng gặp nhau ở khu vực chịu thiên tai, vô cùng khẳng định đó chính là Lục Thu Hà.
“Con nhỏ này đáng chết!” Lục Tĩnh Xuyên vỗ mạnh lên tay lái.
“Lục Thu Hà là ai?” Cung Thành Tuấn hỏi bọn họ.
“Là em gái cùng cha khác mẹ với anh Tĩnh.”
Cung Linh Lung nói cho ông ấy nghe chuyện cô mách lẻo trong khu vực chịu thiên tai.