Mặt Cung Thành Tuấn âm u đen kịt như mực, giọng nói lạnh lùng: “Tĩnh Xuyên, gọi điện thoại cho cha của con, cậu muốn ông ấy đến đây cho cậu một câu trả lời rõ ràng.”
“Cậu cả, cậu cứ yên tâm, con sẽ gọi ông ấy đến, còn con nhỏ khốn nạn kia, con sẽ đích thân đi bắt nó.”
Đến bệnh viện, Lục Tĩnh Xuyên lập tức đưa hai mẹ con bọn họ đi kiểm tra, lại nhờ cậu cả canh ở cửa, anh thì vội vàng vào bệnh viện mượn điện thoại, gọi liên tiếp hai ba cuộc điện thoại ra bên ngoài.
Cung Linh Lung nhanh chóng đi ra, vừa ra lập tức nói ngay: “Anh Tĩnh, anh cả, em không sao, mọi chuyện đều còn bình thường, may mà tháng còn nhỏ, mấy đứa nhỏ còn không bị thương.”
“Không có việc gì thì tốt rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên yên tâm, vội vàng đỡ cô ngồi xuống, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, dùng một tay ôm chặt lấy cô.
Không đến mười phút sau, Lục Nam Chinh đã vội vàng chạy đến, khi xông đến gương mặt lộ rõ vẻ sốt ruột và lo lắng, vừa nhìn thấy bọn họ lập tức hỏi ngay: “Linh Lung, con có bị thương gì không? Đã kiểm tra chưa?”
“Cha, con đã kiểm tra rồi, không có việc gì.” Cung Linh Lung nhìn thấy ông ấy thật sự quan tâm mình, chuyện ngày hôm nay cũng không thể trách ông ấy.
Cô khá là hiền lành, nhưng sắc mặt của Lục Tĩnh Xuyên lại cực kỳ lạnh nhạt, giọng điệu nói chuyện rất trầm: “Nếu không phải hôm nay mẹ vợ ôm lấy kịp lúc, đỡ lấy em ấy, hiện tại người nằm trong phòng cấp cứu sẽ là em ấy.”
Lục Nam Chinh xụ mặt hỏi: “Linh Lung, con nhìn thấy rõ ràng, là Thu Hà đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-586.html.]
“Con đã từng gặp cô ta ở khu vực chịu thiên tai, hôm qua ở nhà ông nội cũng đã nhìn thấy ảnh gia đình, con xác định là cô ta. Lúc đó cô ta không phải đi một mình, bên cạnh còn có một người bạn đi chung nữa, là một cô gái tóc ngang tai, mặc một chiếc váy màu sáng, trang điểm rất đậm, con cũng từng gặp bọn họ ở khu vực chịu thiên tai rồi.”
Trong lòng Lục Nam Chinh đã hiểu rõ, cô gái tóc ngắn ngang tai kia cũng là cháu gái nhà họ Nguyễn, là con gái của anh cả Nguyễn Ngọc Miên, sắc mặt ông ta âm u như nước, cam đoan với bọn họ: “Linh Lung, con cứ yên tâm, cha sẽ bắt bọn họ lại, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó, hai đứa không cần nể mặt cha mà nương tay.”
Không bao lâu sau, Chu Lan Cầm lái xe chờ bà cụ Lục đến, bọn họ vừa đến đã lập tức quan tâm cơ thể của Cung Linh Lung, lại đi tìm bác sĩ xác nhận tình hình, sau đó mới biết được là Lục Thu Hà cố ý đẩy cô ngã xuống cầu thang, bà cụ Lục tức giận đến mức đ.ấ.m mạnh vào Lục Nam Chinh vài cái.
Cung Vãn Đường nhanh chóng được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ đẩy giường bệnh đi ra ngoài, nói cho bọn họ: “Bệnh nhân bị thương xương cùng, xương không gãy, chỉ bị nứt thôi, nứt khá nặng, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian, gáy cũng bị trầy nhẹ, ngoài ra đều là vết thương ngoài da không có gì nghiêm trọng, thoa ít thuốc mỡ là được rồi.”
“Bác sĩ, vất vả rồi.”
Mọi người vội vàng cảm ơn, cũng yên tâm hơn.
Cung Vãn Đường vẫn còn tỉnh táo, mới vừa dùng thuốc giảm đau, cũng đã bình tĩnh trở lại, lại lo lắng cho con gái, lập tức mở miệng hỏi ngay: “Linh Lung, con kiểm tra ra kết quả thế nào?”
“Mẹ, con không sao.” Cung Linh Lung vội vàng nói cho bà biết.
“Không sao là tốt rồi. Mẹ cũng không có việc gì, bị ngã không có vết thương gì nặng, nằm mấy ngày là được, chỉ cần con bình an, mấy đứa nhỏ và con đều khỏe mạnh không có việc gì thì đã may mắn lắm rồi.”
Hiện tại Cung Vãn Đường ngẫm lại vẫn còn cảm thấy sợ, may mà lúc đó bà làm thịt lót đỡ lấy cô kịp lúc, nếu không hiện tại người chịu khổ chính là cô rồi.