Ánh mắt của anh quá sắc bén, cơ thể Lục Thu Cúc căng chặt, chần chừ một chút mới lấy hết can đảm nói chuyện: “Ông già nhà họ Trương, chính là Trương Phúc Bản mà mẹ của em tái giá đó, một ngày trước đêm giao thừa, em nhìn thấy ông ta và dượng của mẹ em gặp nhau ở tiệm cơm trên đường Thái.”
“Bọn họ nói cái gì đó, em không biết rõ, ông dượng gặp mặt ông ta xong lại không đi ra bằng cửa trước cửa tiệm cơm mà lại lén lút rời đi bằng cửa sau.”
“Lúc ông ta rời đi, tập hồ sơ trong tay của ông ta không cẩn thận bị rơi xuống đất, em nhìn thấy đó là một cái bản vẽ, còn viết mấy chữ hóa chất 715 gì đó. Lúc đó ông ta rất hoảng loạn lập tức nhặt lên, còn cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó vội vàng rời đi.”
“Lúc đó em cũng không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, phát hiện chuyện này rất khác thường.”
“Hai người bọn họ không phải người cùng một đơn vị, càng không thuộc đơn vị hóa chất, cũng không quản lý liên quan đến ngành hóa chất này…”
Lúc nãy trên đường về Lục Thu Cúc vẫn luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện công việc, không hiểu sao chuyện này lại xuất hiện trong đầu cô ta, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy khác thường, rối rắm một lúc lâu, vẫn cứ quyết định sẽ nói cho Lục Tĩnh Xuyên.
Lục Nam Chinh nheo mắt lại, vội hỏi: “Thu Cúc, lúc đó con có bị phát hiện không? Ngoại trừ con ra, còn có người nào khác nhìn thấy không?”
“Con và Thu Đông đều nhìn thấy, lúc đó bọn con ngồi ở một góc khuất trong tiệm cơm, bọn họ không nhìn thấy chúng con.” Lục Thu Cúc trả lời.
Lục Thu Đông cũng gật đầu phụ họa, tiếng nói có chút nhỏ: “Bọn con nhìn thấy rất rõ, đó là một bản vẽ, bên trên còn có đóng dấu nữa.”
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên cũng nghiêm túc lắng nghe, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, lúc này mặt lạnh tanh hỏi một câu: “Nghe nói là do hai ông bà già nhà họ Nguyễn đứng giữa mai mối gả mẹ của hai đứa cho Trương Phúc Bản đúng không?”
“Dạ.”
Hai chị em bọn họ nghĩ đến chuyện mẹ của mình gả cho một ông già đáng tuổi ông nội của mình, còn có mấy lời ra tiếng vào nhảm nhí ở bên ngoài, bọn họ khó chịu buồn nôn giống như nuốt phải ruồi bọ.
Nhắc đến chuyện này, hai người bọn họ đều cảm thấy không dám ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-663.html.]
“Nghe nói bà ta không muốn, là bà ngoại hai đứa ở nhà dùng tự sát uy h.i.ế.p bắt bà ta phải đồng ý đúng không?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi lại.
Lục Thu Cúc gật đầu, lại “dạ” một tiếng.
Trong lòng Lục Tĩnh Xuyên đã hiểu rõ, nói: “Bắt đầu từ bây giờ trở đi, hai đứa phải nhai nuốt chuyện mình vừa mới nói vào bụng, coi như mình không biết gì, cũng chưa bao giờ nói cho anh biết.”
“Dạ.”
Hai chị em Lục Thu Cúc lập tức gật đầu, hai người bọn họ cũng biết được tầm quan trọng của chuyện này, chuyện này ngậm chặt miệng lại mới là an toàn nhất.
Chờ anh đi rồi, ba cha con bọn họ mới quay về nhà.
Trong lúc Lục Nam Chinh đi tắm, Lục Thu Đông đến phòng của chị hai, nói nhỏ với cô ta: “Chị hai, sao tự nhiên chị nói chuyện đó cho anh ta biết thế?”
“Lúc nãy ngồi trên xe nghe anh ta nói chuyện công việc với cha, chị mới đột nhiên nhớ đến.”
“Chị hai, nếu điều tra ra được cái gì, mẹ sẽ…”
Lục Thu Đông không dám nói tiếp
Lục Thu Cúc biết cô ta muốn nói cái gì, dựa vào ghế, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười chua xót lại có chút châm chọc: “Thu Đông, bà ta không phải là mẹ của chúng ta nữa, bà ta đã là mẹ kế và bà nội kế của nhà người khác rồi.”
Trong khoảng thời gian này có không ít người âm thầm cười nhạo sau lưng Nguyễn Ngọc Miên, có chút người còn nói thẳng ngay trước mặt hai chị em bọn họ, tuy rằng Lục Nam Chinh nhanh chóng chuyển trường cho hai chị em bọn họ tránh đi, nhưng vẫn có rất nhiều lời khó nghe chui vào trong lỗ tai của bọn họ.
Hai chị em bọn họ đều đang trong giai đoạn thanh xuân nhạy cảm nhất, vô số lời ra tiếng vào tràn ngập trong lòng, dạo gần đây bọn họ cảm thấy cực kỳ suy sụp và nặng nề.