“Linh Lung, lúc nãy Tĩnh Xuyên vừa mới gọi điện thoại về, nói là nó phải đi xử lý chút chuyện, sẽ về muộn một chút.”
Lúc Cung Vãn Đường mở cửa đi vào phòng, Cung Linh Lung đang ngồi trên giường bện lắc tay tơ hồng, cô sẽ không hỏi quá nhiều về chuyện công việc của chồng, chỉ gật đầu trả lời: “Con biết rồi.”
“Con bện lắc tay cho ai thế?” Cung Vãn Đường hỏi cô.
“Dệt cho bé Minh, lại treo con số ký hiệu lên, như vậy là có thể phân biệt được ba anh em bọn họ rồi.”
Lúc nãy khi Cung Linh Lung xi tiểu cho bọn họ, mấy nhóc con đều dùng động tác nhỏ để tỏ rõ thái độ không thích mấy chùm tóc trên đầu, cô cố nhịn cười tháo mấy chùm tóc mà Lục Tĩnh Xuyên cột ra, lấy len đỏ bện lắc tay cho bọn họ.
Thấy cô đã bện xong một cái rồi, Cung Vãn Đường cầm lên xem thử, cười nói: “Đẹp đó.”
Nói xong, bà lập tức đeo lên cho bạn nhỏ Lục Sơ Minh.
“Linh Lung, trong nhà không còn bao nhiêu đồ ăn, mẹ vào không gian lấy một ít ra.”
Lương thực, gà vịt heo cá trứng và các loại rau củ quả trái cây mà nhà bọn họ ăn đều lấy từ trong không gian ra. Có những người khác trong nhà họ Cung đánh yểm trợ, đến cả mấy người Ôn Tuệ Tuyền cũng đều cho rằng bọn họ đi ra ngoài mua sỉ về chất trong nhà.
Bởi vì trong khoảng thời gian này cô mang thai, sinh con rồi ở cữ nên trong không gian không nuôi heo, đám heo nuôi lúc ở thành phố Hán đã được xử lý trước khi về kinh đô, cô còn nhờ hai anh em nhà họ Diêu g.i.ế.c riêng cho cô hai con, trong khoảng thời gian này đều ăn thịt heo được nuôi trong không gian.
Cung Linh Lung đưa mẹ vào không gian, cô lại không vào, còn nói với bà: “Mẹ, mẹ hái cho con mấy trái táo với.”
“Bây giờ con đang ở cữ, không được ăn đồ sống và đồ nguội, để mẹ luộc lên cho con.”
“Dạ.”
Lúc này ba anh em còn chưa ngủ, trơ mắt nhìn bà ngoại xinh đẹp của bọn họ biến mất ngay tại chỗ, ba đôi mắt gần như đồng loạt b.ắ.n ra ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-665.html.]
Lúc nãy Cung Linh Lung cũng không có ý đồ tránh đi bọn họ, thấy mấy đứa nhỏ đều chú ý đến, cười đi đến trước mặt bọn nhỏ, nói nhỏ cho ba đứa con: “Mẹ có một cái không gian đặc biệt, là không gian truyền thừa của nhà họ Cung, bên trong là một không gia đồng ruộng tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có huyết mạch của nhà họ Cung mới có thể đi vào. Chuyện không gian và chuyện truyền thừa của nhà họ Cung đều là bí mật, sau này mẹ lại nói kỹ càng cho ba đứa nghe.”
Ba đứa nhỏ đều ăn ý chớp mắt, bé út còn liêm môi, dùng động tác nhỏ biểu đạt thắc mắc của mình.
Cung Linh Lung đã hiểu, cười nói cho bọn họ: “Nước bình thường ba đứa uống và nước dùng để pha sữa đều là nước giếng trong không gian, vị cũng khác với nước ở bên ngoài.”
“Còn có đồ ăn và rau củ quả, trai cây, gia cầm súc vật chúng ta ăn mỗi ngày cũng đều là sản phẩm của không gian. Mẹ ở trong không gian trồng trọt mấy chục mẫu đất, bà ngoại đang xử lý giúp mẹ, chờ ba đứa lớn hơn rồi, mẹ lại dẫn ba đứa vào tham quan.”
Khoảng năm phút sau, Cung Vãn Đường ở trong không gian gọi cô, Cung Linh Lung tìm cớ đi ra ngoài đi vệ sinh, đưa bà và mấy thứ khác vào trong nhà kho nhỏ.
Cung Vãn Đường luộc táo đưa đến cho cô, thấy ba đứa nhỏ vẫn còn chưa ngủ nói ngay: “Linh Lung, nước sắp sôi rồi, để mẹ pha nước tắm cho đám nhóc này đi.”
“Mẹ, chờ lát nữa lại tắm, anh Tĩnh nói để anh ấy về tắm cho con.”
“Được rồi.”
Cung Vãn Đường ngồi xuống mép giường, cười trêu chọc ba đứa con: “Ba bé ngoan nhà chúng ta mỗi ngày đều mỗi khác.”
Trong nhà có khí sưởi nên rất ấm áp, bọn họ mặc quần áo không quá dày, đến cả tay chân cũng không bị quấn lại, lúc tỉnh cứ liên tục lắc lư, vô cùng hoạt bát hiếu động, đáng yêu muốn chết.
“Cốc cốc cốc.”
Cung Tĩnh Di tắm rửa xong đi đến gõ cửa, thấy hai mẹ con bọn họ còn ngồi ở mép giường, cười hiền hòa nói: “Ba bé con còn chưa đi ngủ nữa hả?”
“Buổi sáng ngủ nhiều quá, hiện tại vẫn còn thức, đang chơi với con.” Cung Vãn Đường đang nói chuyện với bọn nhỏ.
Cung Tĩnh Di cũng rất thương yêu ba đứa nhỏ, nguyên buổi sáng hôm nay đều đi ra ngoài chúc tết, buổi tối cố ý đến đây thăm, ôm bé cả lên dịu dàng hiền hòa trêu đùa, còn hát nhạc thiếu nhi cho bọn nhỏ nghe.
Nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mặt bé con, Cung Linh Lung ở bên cạnh cố nhịn cười.