Một tiếng đồng hồ sau Lục Tĩnh Xuyên mới quay về, vừa về đến nhà lập tức rót nước tắm cho mấy đứa con trai, cầm thau gỗ đựng hơn một nửa thau nước ấm, chuẩn bị sẵn sàng xong mới ôm bé cả qua đó trước.
Lúc này mọi người vẫn còn chưa ngủ, cũng đã tắm rửa xong rồi, đều đang vây quanh một vòng nhìn xem anh tắm cho con trai.
Bạn nhỏ Lục Sơ Minh bị một đám người ngắm, trong lòng vô cùng kháng cự, vặn tay vặn chân cực lực phản kháng, nhưng cậu bé còn nhỏ, không thể phản kháng lại cha của mình.
“Con ngoan nào, đừng có nhúc nhích.”
Lục Tĩnh Xuyên lột sạch cậu bé, thử độ ấm của nước, vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nhóc con, chậm rãi bỏ cậu bé vào nước.
Mới vừa bỏ nhóc con vào nước, một dòng nước ấm áp khác đã “xèo” một cái bay thẳng đến.
Nước tiểu trẻ con nóng hổi tưới thẳng vào mặt Lục Tĩnh Xuyên.
“Phụt!”
“Ha ha ha…”
Mọi người đứng xem ở bên cạnh đều cười ầm lên, đến cả Hàn Tế cũng đều mím môi bật cười.
“Lục Sơ Minh!”
Lục Tĩnh Xuyên bị nước tiểu xịt vào mặt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh Tĩnh, sao thế?” Cung Linh Lung lập tức đứng dậy.
“Ha ha, chị, bé cả đi tiểu, tè vào mặt anh rể.” Cung Trung Hi cười nắc nẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-666.html.]
Cung Linh Lung đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy cảnh mặt Lục Tĩnh Xuyên dính đầy nước tiểu, buồn cười, vội tiến lên cầm khăn lau mặt cho anh, cười liếc nhìn con trai nghịch ngợm, nhịn cười nói: “Nước tiểu của con nít là đồ siêu bổ đó, người bình thường muốn còn không có cơ hội nếm thử đâu, anh làm cha phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
“Nước tiểu đồng tử đúng là có thể dùng thuốc, là một vị thuốc dẫn thường dùng trong đông y đó, uống một miếng cũng không có vấn đề gì.” Cung Vãn Đường cũng đứng bên cạnh cười nói.
Cung Thành Lãng nghe thế cười ầm lên, ôm n.g.ự.c đứng bên cạnh hỏi: “Tĩnh Xuyên, nước tiểu con trai mình có vị gì thế?”
“Cậu hai, cậu có muốn nếm thử không?” Lục Tĩnh Xuyên nhe răng trợn mắt.
“Cậu không thử, con cứ uống nhiều vào, không cần khách sáo với chúng ta đâu.”
Cung Thành Lãng có tính cách rộng rãi phóng khoáng hơn Cung Thành Tuấn, thích nói đùa với mấy đứa con cháu trong nhà.
“Nhóc ranh thối.”
Lục Tĩnh Xuyên lau khô mặt, vừa buồn cười vừa tức giận vỗ nhẹ vào cái lên cái m.ô.n.g nhỏ của con trai, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau người cho bé con.
Tiếng nói chuyện ở bên ngoài rất lớn, hai bé con nằm trên giường nhỏ trên giường đều nghe được, hiện tại đều đang cong môi mỉm cười, nếu hiện tại bọn nhỏ có thể lên tiếng nói chuyện thì chắc chắn sẽ la hét cổ vũ: Anh cả, làm tốt lắm!
Bị bé cả tè vào mặt, Lục Tĩnh Xuyên đã rút kinh nghiệm xương máu, trước khi tắm cho bé hai và bé ba đều sẽ xi tiểu trước, chờ bọn họ tiểu xong rồi mới ôm đi tắm.
Tắm rửa xong, ba bé con đều được dùng chăn nhỏ mềm mại quấn lấy, sạch sẽ lại đáng yêu, mọi người ôm lên đều không nỡ buông xuống.
Trong nhà có thêm ba bé nhỏ, chuyện lặt vặt trở nên nhiều hơn rất nhiều, may mà hiện tại còn đang trong tết âm lịch, trong nhà còn có người giúp đỡ, cũng không đến mức bận đến chân không chạm đất.
Chỉ trong chớp mắt đã lại một tuần trôi qua, Chu Lan Cầm hết ngày nghỉ phải về đơn vị đi làm, giao nhiệm vụ chăm sóc cháu nội cho con trai và chị sui.
Nhà họ Cung cũng đã đi thăm bà con họ hàng xong rồi, bọn họ quyết định ngày mười hai tháng một sẽ rời đi, mấy ngày nay bắt đầu sửa soạn hành lý rồi.
Cung Khải Châu và Cung Thành Tuấn cũng phải quay về Hồng Kông, chính sách trong nước hiện tại còn đang trong giai đoạn điều chỉnh, ít nhất còn phải chờ thêm một hai năm nữa thì các chính sách cải cách mới có thể ban bố và thực thê, bọn họ quay về Hồng Kông chuẩn bị sẵn sàng trước, chờ trong nước ban bố chính sách rồi, bọn họ lại mang theo tài sản quay về xây dựng lại nhà họ Cung.