“Linh Lung, cậu cả của con đã làm album xong rồi, mỗi nhà một bộ, bộ này là của con, con cất trước đi.”
Cung Vãn Đường đưa album đến mép giường, ngoài miệng lại tiếp tục nói: “Hôm nay giáo sư Thủy sẽ lại đến, trưa nay ở nhà chúng ta ăn cơm, cô Mỹ Dung của con sẽ dẫn theo con gái của cô ấy sang đây, có gì thì con trò chuyện với con bé nhiều hơn.”
“Dạ vâng.” Cung Linh Lung trả lời.
“Mẹ vào phòng bếp nấu cơm, có chuyện gì thì kêu mẹ.” Cung Vãn Đường nói xong lập tức đi ra ngoài.
Trong cuốn album này có tổng cộng ba bốn mươi bức ảnh, có hơn phân nửa là người nhà chụp được sau khi quay về kinh đô, trong đó có rất nhiều tấm ảnh gia đình ấm áp.
“Hừm.”
Bé út phát ra âm thanh làm tín hiệu, Cung Linh Lung đứng dậy đi đến gần hỏi: “Tiểu Bồng, con làm sao thế? Con muốn đi tiểu à?”
Cậu nhóc lắc đầu, bàn tay nhỏ lộ ra ngoài chỉ vào cuốn album trong tay của cô.
“Mấy đứa muốn xem album hả?” Cung Linh Lung hỏi ngược lại bọn nhỏ.
Ba anh em đều chớp mắt, bọn họ chưa từng thấy qua album, cũng không biết album là thứ gì, có chút tò mò muốn xem thử.
Cung Linh Lung mở album ra, đặt ở mép giường trước mặt bọn họ, lần lượt mở từng tấm ra cho bọn họ xem.
Mấy đứa nhỏ đều quen biết những người trong ảnh chụp, chỉ có điều nhìn thấy mấy bức ảnh rõ ràng này, trong mắt ba anh em đều lộ ra ánh sáng, trên đầu cũng treo một cái dấu chấm hỏi vô cùng rõ ràng.
Cung Linh Lung có huyết mạch tương liên với bọn nhỏ, có thể đoán ra được suy nghĩ của mấy nhóc con này, hỏi nhỏ: “Nơi mà bọn con sinh sống lúc trước không có máy ảnh, không thể chụp ra được loại ảnh chụp này đúng không?”
Ba cái đầu nhỏ đều hơi gật nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-667.html.]
Lúc trước Cung Linh Lung cũng đã đoán được đôi chút rồi, có lẽ nơi bọn họ sinh sống kiếp trước khác với thế giới kiếp trước của cô, hiện tại coi như đã xác nhận rõ ràng rồi.
Lật album cho ba đứa nhỏ xem xong, Cung Linh Lung lấy máy ảnh trong không gian ra, bắt đầu giới thiệu cho ba đứa nhỏ: “Cái này gọi là máy ảnh, hiệu Hải Âu, là do bà nội tặng cho mẹ, mua ở cửa hàng hoa kiều, tốn hơn bốn trăm đồng, còn cần phải có phiếu nữa. Mấy bức ảnh kia đều là do cái máy ảnh này chụp được, bên trong còn có cuộn phim, bây giờ mẹ mở ra cho ba đứa xem.”
Xem máy ảnh xong, Cung Linh Lung lại lấy đồng hồ ra cho bọn nhỏ xem, sau đó lại ôm ba nhóc con đi xem tivi, radio van vân, cuối cùng quay về phòng nhỏ giọng phổ cập khoa học cho bọn họ.
Không bao lâu sau, người nhà họ Thủy đến, Cung Vãn Đường dẫn mấy người phụ nữ vào trong phòng.
“Bà nội Thủy, cô Thủy.” Cung Linh Lung cười chào hỏi.
“Linh Lung, mới mười ngày không gặp, con gầy đi nhiều quá.” Thủy Mỹ Dung đẩy xe lăn đi vào phòng.
“Mỗi ngày con đều ăn ngon uống tốt nghỉ dưỡng đầy đủ, cũng chưa từng cố ý giảm cân, dần dần gầy đi một cách tự nhiên.”
Lúc trước cô mang thai mập lên thật sự là vô cùng xấu, hiện tại dần dần gầy đi, trông cũng có sức sống và xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Ui cha, ba đứa bé này đều trắng trẻo tròn trịa, đáng yêu quá đi.” Bà cụ Thủy nhìn thấy ba đứa bé xinh đẹp đáng yêu như thế, trong lòng vô cùng mềm mại.
Cung Linh Lung ngồi nói chuyện với bọn họ vài câu, ánh mắt nhìn về phía cô gái tóc ngắn đứng ở phía sau, cười hỏi: “Cô Thủy, đây là con gái của cô hả?”
“Đúng vậy, đây là con gái của cô, tên là Từ Giai Du.”
Hôm nay Thủy Mỹ Dung cũng mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ấy đến đây, thân mật nắm lấy tay cô ấy tiến lên, giới thiệu cho con gái mình: “Giai Du, đây là con gái của dì Cung, tên là Cung Linh Lung, là vợ của đoàn trưởng Lục.”
Từ Giai Du xấu hổ mỉm cười, vươn tay với Cung Linh Lung, hơi nhỏ giọng nói: “Đồng chí Cung, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Cung Linh Lung bắt tay với cô ấy, lúc vừa mới nhìn thấy cô ấy cô đã phát hiện cô ấy có chút quen mặt, cẩn thận ngẫm lại, bỗng nhiên nhớ ra: “Tôi nhớ ra rồi, đầu tháng tám năm ngoái ở khu vực chịu thiên tai, cô ở khu cứu trợ phía tây l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, tôi chở thuốc đông y ra, là cô khiêng xuống giúp tôi.”
“Đúng vậy.” Từ Giai Du thấy cô còn nhớ rõ, nụ cười lại còn tươi hơn.