THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Thấy cô ấy thuê nhà ở riêng bên ngoài, nhưng lúc trước cô Thủy lại không nói đến việc này, Cung Linh Lung đã đoán được có lẽ cô Thủy cũng không biết được chuyện cô ấy thuê nhà ở bên ngoài.

Cô ấy là một đứa con gái, không có công việc, không có thu nhập, lại thuê nhà sống riêng ở bên ngoài, còn cần tiền để chi tiêu hằng ngày, cuộc sống chắc chắn sẽ rất vất vả.

“Cô đi ra ngoài sống riêng như thế, cha của cô có biết không? Ông ấy có cho cô tiền làm chi phí sinh hoạt không?”

“Ông ta biết, không có cho tôi tiền.”

Từ Giai Du lắc đầu, giọng nói khá nhỏ: “Bán công việc tôi được phân phối khi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên được một ít tiền. Bình thường sẽ làm mấy việc như dán hộp que diêm, dạy thêm cho mấy đứa nhỏ trong nhà của bạn học để kiếm chút tiền, miễn cưỡng cũng coi như là đủ sống.”

Cuộc sống của cô ấy rất vất vả, nhưng lại không kể khổ, tính cách vô cùng kiên cường, thật ra Cung Linh Lung cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Thủy Mỹ Dung trên người cô ấy, thở dài nói: “Giai Du, cô thật sự rất giống mẹ của cô.”

Từ Giai Du mím môi, cũng không trả lời những câu này của cô.

“Giai Du, cô có muốn tâm sự với tôi về chuyện của nhà ông ngoại cô không?”Cung Linh Lung hỏi thăm ý kiến của cô ấy trước.

Từ Giai Du ngẩng đầu nhìn về phía cô, nói một câu: “Tôi đã nghe mẹ nói rồi.”

“Có lẽ mẹ của cô không nói cho cô quá kỹ càng tỉ mỉ đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-669.html.]

Cung Linh Lung có chút hiểu biết về tính cách của cô Thủy, bà ấy chắc chắn sẽ không để con gái biết trong mười năm qua bà ấy đã sống khó khăn vất vả như thế nào, bà ấy chắc chắn sẽ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói thoáng qua rồi thổi.

Thấy cô ấy không nói tiếng nào, giống như cũng không từ chối lắng nghe, Cung Linh Lung bắt đầu nói: “Cô có biết tôi gặp được cả nhà ông ngoại cô ở nơi này không?”

Từ Giai Du lắc đầu: “Tôi chỉ biết mẹ của cô là học trò của ông ngoại tôi, hai mẹ con cô lại có ân với người nhà họ Thủy.”

“Cô Thủy không nói kỹ càng tỉ mỉ cho cô biết, ông bà ngoại của cô chắc chắn cũng sẽ không nói, nhưng tôi cảm thấy có một số việc cô cần phải biết mới được.”

“Năm đó cả gia đình nhà ông ngoại cô đều bị sung quân, ngay từ đâu là được hạ phóng đến khu Hồ của thành phố Hán, tuy rằng đi lao động cải tạo ở khu Hồ sẽ rất mệt và vất vả, nhưng cả gia đình cùng nhau nâng đỡ cũng coi như miễn cưỡng có thể sống được.”

“Sau đó, có một số người độc ác bắt đầu nghĩ kế, thèm khát công thức chế tạo độc quyền của nhà họ Thủy, ông ngoại của cô thà c.h.ế.t cũng không chịu nói ra, sau đó mấy tên khốn nạn kia dẫn theo người đánh bọn họ, cũng chính vào lúc đó bà ngoại của cô bị mấy tên khốn kia đánh cho bị thương nặng tê liệt nửa người.”

“Lúc đó bà ngoại cô bị thương rất nặng, nhưng không được chữa trị kịp thời, lại bị mấy tên khốn nạn kia trả thù, cả gia đình già già trẻ trẻ lại chỉ có phụ nữ bọn họ bị đưa đi sung quân đến sa mạc tây bắc cằn cỗi nghèo khổ nhất để lao động cải tạo.”

“Bà ngoại của cô bị tê liệt, lúc đó hai em họ của cô vẫn còn nhỏ, trong nhà toàn dựa vào ông ngoại và mẹ của cô đau khổ chống đỡ.”

“Lúc sinh cô, mẹ của cô đã bị thương cơ thể, trong những năm đó lại vất vả lâu ngày thành tật, sau đó bà ấy cũng bị bệnh nặng, tê liệt nằm trên giường vài tháng giống như bà ngoại của cô, suýt chút nữa đã c.h.ế.t ở tây bắc luôn rồi.”

“Vì cứu mẹ của cô, ông ngoại của cô đành phải nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với bạn bè ở kinh đô, sau đó nhờ bạn của ông ấy âm thầm giúp đỡ, mới đưa bọn họ về lại thành phố Hán, để mẹ cô phẫu thuật kịp thời cứu lại tính mạng, sau đó bọn họ mới đổi tên trốn tránh ở thành phố Hán ẩn cư.”

“Người nhà họ Thủy đầu tiên mà tôi gặp được chính là em họ Thủy Hồng Kiệt của cô, lần đầu gặp được em ấy là ở chợ đen, em ấy còn nhỏ nhưng đã cõng sọt đi bán thổ sản vùng núi để kiếm tiền, suýt chút nữa còn bị đội kiểm tra bắt được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi