“Cục công an đã đi điều tra rồi, đúng là có một tầng hầm như thế, bên trong cũng có mấy thứ mà bà ta nói.”
“Trương Phúc Bản trong ngoài không đồng nhất, đúng là có đam mê quái dị, những người khác trong nhà họ Trương nhìn thấy mấy thứ này cũng không biện minh cho ông ta, chẳng khác nào cam chịu thừa nhận.”
Cung Linh Lung hơi đảo mắt: “Cho nên, bây giờ Nguyễn Ngọc Miên lại muốn ly hôn nữa hả?”
“Chắc là thế.”
Chu Lan Cầm cười khẽ, cũng không châm chọc cười nhạo bà ta.
Phỏng đoán trong lòng Cung Linh Lung không khác gì mấy với chân tướng, lần này thật sự là thủ đoạn của Nguyễn Ngọc Miên, vì muốn ly hôn với Trương Phúc Bản, bà ta bí quá hóa liều dùng chính tính mạng của mình để đặt cược.
Cô có thể đoán được, hai ông bà cụ nhà họ Lục cũng đoán được, lúc này bọn họ đang gọi ba cha con Lục Nam Chinh vào nhà, đang ở trong phòng sách nói đến chuyện này.
Lúc này Nguyễn Ngọc Miên đã tính kế thành công, Trương Phúc Bản vừa mới tỉnh lại một ngày đã được như mong muốn mà xử lý thủ tục ly hôn với ông ta, lúc bà ta gả đi không có bất cứ của hồi môn gì, ly hôn cũng không lấy đi một xu của nhà họ Trương, chỉ lấy đi đồ dùng cá nhân của bà ta.
Bà ta tự cho rằng mình rất thông minh, lại không biết những người khác cũng thông minh.
Trương Phúc Bản chưa bao giờ nghi ngờ con dâu sẽ hạ độc mình, sau khi ông ta tỉnh lại, người đầu tiên nghi ngờ chính là Nguyễn Ngọc Miên, nhất là sau khi bà ta sốt ruột vội vàng buộc ông ta ly hôn, ông ta lại càng thêm xác nhận người hạ độc là bà ta.
Bà ta cố ý làm ra chuyện này, mục đích chính là vì muốn ly hôn, Trương Phúc Bản không do dự quá nhiều đã lập tức đồng ý, chỉ có điều muốn vả mặt ông ta cũng không dễ dàng như thế.
Sau khi Nguyễn Ngọc Miên rời khỏi nhà họ Trương, lập tức chạy đi tìm Lục Nam Chinh, mặt dày không biết xấu hổ đòi phục hôn với ông ta.
Kết quả đã bị bà cụ Lục đã chờ sẵn ở nhà từ lâu xách theo chổi đuổi đánh chạy khắp phố, đánh đến mức bà ta nhận rõ hiện thực, nhận rõ ràng bà ta là một con chuột chạy qua đường người người đều ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-692.html.]
Nguyễn Ngọc Miên vừa mới súc ruột xong không được bao lâu, cơ thể còn rất yếu, lại bị đánh một trận, toàn thân giống như một cây cỏ lau lắc lư trong gió.
Ngay lúc đầu óc bà ta mơ mơ màng màng té xỉu trên phố, lại bị hai người từ trong góc khuất lao ra dùng bao tải trùm lấy ba ta, sau đó quăng bà ta lên máy kéo như quăng một bao rác, chở đi xa.
Chờ đến khi bà ta tỉnh lại lần nữa thì đã bị nhốt trong phòng tối, tay chân đã bị trói chặt, miệng cũng bị nhét một mảnh vải.
Bà ta bị nhốt trong phòng tối hai ngày không ăn không uống, ngay lúc bà ta sắp tuyệt vọng thì Trương Phúc Bản đã xuất viện về nhà đi đến, ông ta còn dẫn theo một người.
Người này chính là dượng của nhà mẹ đẻ Nguyễn Ngọc Miên.
Hai người bọn họ lộ ra gương mặt thật trước mặt bà ta, đến tận giờ khắc này bà ta mới biết được chuyện khác, bà ta thật sự bị cha mẹ mình bán đi.
Hai ông bà già nhà họ Nguyễn đã sớm phát hiện ra hoạt động xấu xa của hai người này, dùng bà ta để trói chặt lấy Trương Phúc Bản, chỉ là vì muốn kiếm công việc mới cho con trai út nhà họ Nguyễn, cũng là vì muốn kiếm một con đường khác cho nhà họ Nguyễn.
Nhà họ Nguyễn uy h.i.ế.p như thế làm Trương Phúc Bản cực kỳ chán ghét, cho nên sau khi kết hôn, ông ta mới phát tiết cảm xúc lên người Nguyễn Ngọc Miên.
Thấy bà ta vì muốn ly hôn lại còn có thể ác độc đến mức hạ độc hại ông ta, hành vi này đã chạm trúng điểm giới hạn cuối cùng của Trương Phúc Bản.
Lúc bọn họ chuẩn bị ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Nguyễn Ngọc Miên thì các đồng chí bao vây ở xung quanh lập tức ùa lên, nhanh chóng khống chế được hai tên phản bội trộm cướp bí mật quốc gia để bán kiếm tiền này, cũng cứu ra Nguyễn Ngọc Miên suýt chút nữa đã đặt chân vào quỷ môn quan.
Nửa tháng sau đó, kinh đô thần hồn nát thần tính, liên tục điều tra tiêu diệt hết lần này đến lần khác, lại bứng được rất nhiều cái đinh đã ẩn giấu rất sâu.
Nhà họ Trương bị nhổ cỏ tận gốc, nhà họ Nguyễn cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, ở sự kiện này nhà họ Lục không bị liên lụy gì, ngược lại còn lập công.
Nguyễn Ngọc Miên nằm viện một tuần, ba đứa con gái không một người đến thăm, bà ta hối hận tự trách lại thất vọng, thấy kinh đô đã không còn nơi cho mình đặt chân, sau đó mang theo tiền bạc đi về phương nam.