THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Chỉ trong chớp mắt đã đến tháng tư, đây là mùa xuân về hoa nở, thời tiết còn khá đẹp, mấy ngày nay Cung Linh Lung đều dẫn theo ba đứa con đi ra ngoài chơi, để bọn họ phơi nắng ấm mùa xuân.

Hai mẹ con nhà họ Cung và Từ Giai Du mỗi người đều ôm một đứa nhỏ ở trước người, toàn là dùng địu để cột lấy, bởi vì cả ba anh em đều trắng trẻo đáng yêu lại còn giống nhau như đúc, trên đường đi đã hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt nóng rực của các đồng chí nữ, còn có không ít người tiến lên nói chuyện, cho nên đi dạo suốt một buổi sáng cũng không đi được bao xa.

“Mẹ, trưa nay chúng ta đừng về nhà ăn cơm, vào tiệm cơm quốc doanh gọi vài món ăn đi.”

Dẫn con nít ra ngoài chơi cũng rất mệt, Cung Linh Lung không có ý định về nhà nấu cơm, cũng để cho mẹ và Từ Giai Du nghỉ ngơi nhiều một chút.

“Được rồi, vậy ăn ở chỗ này đi.” Cung Vãn Đường không có ý kiến gì.

“Vãn Đường.”

Mới vừa đi đến cửa tiệm cơm quốc doanh, đằng sau đã vang lên tiếng gọi.

Mấy người Cung Vãn Đường đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy người gọi bà là Thôi Lan Chi, đằng sau bà ấy là hai đứa con trai con gái, hơi cong khóe môi lên hỏi: “Đã nửa năm không gặp, cuộc sống của em thế nào rồi?”

“Cũng còn tạm được.”

Tlc chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Cung Linh Lung, lại nhìn về phía ba đứa nhỏ trước người cô, cười nói: “Tôi đã nghe nói con gái chị sinh được ba đứa nhỏ rất đáng yêu, chị cũng đã lên chức bà ngoại, hiện tại đang ở nhà chăm cháu sao?”

“Đúng vậy, ở nhà chăm cháu.” Cung Vãn Đường cười nhạt gật đầu.

Lúc nãy khi Thôi Lan Chi nhìn sang, Cung Linh Lung cũng đã cẩn thận quan sát đối phương, cô không quen biết người dì này, trước kia chưa từng gặp, nhưng mà không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có chút quen mặt.

Thấy mẹ không giới thiệu, Cung Linh Lung cũng không tiện xưng hô, chỉ lễ phép nhìn bà ấy cười cười: “Chào dì.”

“Chào con.”

Thôi Lan Chi cũng cười với cô, giới thiệu cho hai đứa con trai con gái ở bên cạnh: “Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, đây là bạn của mẹ, họ Cung, hai đứa chào dì Cung đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-693.html.]

“Chào dì Cung.” Hai đứa nhỏ đều lễ phép chào hỏi.

“Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, chào hai đứa.”

Cung Vãn Đường dịu dàng cười nhạt hỏi: “Mọi người cũng đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Hiểu Lỗi, tôi dẫn bọn nhỏ ra ngoài ăn một bữa ngon.”

Thôi Lan Chi béo hơn lần gặp mặt trước một ít, trông cũng có tinh thần hơn rất nhiều, ba mẹ con bọn họ đều mặc quần áo sạch sẽ ngăn nắp, nụ cười trên mặt rõ ràng cũng không còn sầu khổ giống như trước kia nữa.

“Hiểu Lỗi, chúc con sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh vui sướng, học tập tiến bộ.” Cung Vãn Đường chúc mừng sinh nhật cậu ấy.

“Cảm ơn dì Cung.” Thiếu niên ngại ngùng cười cười.

Thôi Lan Chi vẫn cứ giữ nụ cười nhẹ trên mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cung Linh Lung, sau đó lại nhìn sang ba đứa nhỏ, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của bọn họ, trong giọng nói có chút cảm thán nói: “Ba đứa nhỏ này khỏe mạnh, trắng trẻo đáng yêu ghê, làm người ta hâm mộ c.h.ế.t mất.”

“Không cần phải hâm mộ người khác, con trai con gái của em cũng rất thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiếu thảo, bọn họ cũng là phúc phần của em, người ngoài cũng đang hâm mộ em đó.” Cung Vãn Đường nói.

Tlc cười gật đầu, mở túi vải đang đeo trên người ra, đếm năm tờ đại đoàn viên, đưa hai tờ cho Cung Linh Lung, ba đứa nhỏ mỗi đứa một tờ.

Bà ấy nhìn về phía Cung Linh Lung, nói với Cung Vãn Đường, trong ánh mắt và giọng nói mang theo cảm xúc gì đó: “Tôi không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này cho nên không chuẩn bị trước, coi như đây là lễ gặp mặt nho nhỏ cho mấy đứa nhỏ.”

Cung Linh Lung cứ có cảm giác dì này có quan hệ đặc biêt với nhà bọn họ, nhưng lại đoán không ra thân phận của bà ấy, trong tay cô cầm tiền, dùng ánh mắt dò hỏi mẹ.

Cung Vãn Đường gật đầu với cô nói: “Linh Lung, con nhận lấy đi.”

“Dạ vâng.”

Cung Linh Lung hơi gật đầu, lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn dì, con thay mặt mấy đứa nhỏ cảm ơn dì.”

“Không cần phải cảm ơn, đây là chuyện đương nhiên mà.” Nụ cười của Thôi Lan Chi có chút phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi