Chờ đến khi cô xoay người đi về, Bạch Thủy Tiên đã mở miệng nói trước: “Linh Lung, đi đi, con đi nhờ các đồng chí bên bộ phận bảo vệ đi cùng với con.”
“Dì, để con đi cùng với em ấy.”
Một mình Lục Tĩnh Xuyên có thể bằng mười người bảo vệ, có anh ở đây, đương nhiên không cần nhờ người khác đến bảo vệ sự an toàn của cô, anh cũng sắp xếp công việc cho em họ: “Thao, dì không thể không có người bên cạnh được, em ở lại đây với dì, trước khi bọn anh về, em không được rời đi.”
“Em biết rồi, anh đi đi.” Tống Thao cười đồng ý.
Anh chủ động muốn đi cùng, Bạch Linh Lung cũng không nói gì thêm, cảm ơn Tống Thao xong lập tức sải bước đi đến bộ phận khám bệnh.
Bạch Kiến Nhân vừa mới thay thuốc xong đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, được hai người đi cùng nâng đỡ nằm rạp trên giường.
Ông ta vừa mới nằm xong đã thấy cô đến có lẽ là trận đòn hồi sáng để lại ấn tượng quá sâu sắc cho ông ta, hiện tại nhìn thấy cô đến, ông ta theo bản năng phát run cảm thấy sợ hãi.
“Mau cản nó lại.”
Bạch Linh Lung vừa xông đến cửa, thấy hai người đàn ông kia xông đến cản, đứng ở trước cửa khinh bỉ: “Là ông bảo tôi đến, cũng là ông cản không cho tôi vào, mấy thứ đồ đê tiện đúng là thích làm ra vẻ thật.”
Mỗi lần cô mở miệng nói chuyện là cứ như nuốt thuốc nổ, có thể dễ dàng chọc ông ta tức giận, làm lửa giận trong lòng ông ta bùng lên, gương mặt vốn dĩ còn tái nhợt lập tức giận chuyển sang màu gan heo.
“Có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì mau phóng.”
Lần này Bạch Linh Lung không tính đánh lộn với ông ta nữa, cũng không phải cô đánh không lại hai người ở bên cạnh ông ta, mà là vì cô đã có cách trả thù tốt hơn, càng có hiệu quả hơn đánh ông ta một trận.
“Mày đúng là thứ mất dạy mà.” Một người đứng ở bên cạnh Bạch Kiến Nhân mở miệng mắng chửi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-71.html.]
“Ông có tư cách gì mà nói tôi mất dạy?”
Bạch Linh Lung tức giận nhìn ông ta, ánh mắt lại dời về phía Bạch Kiến Nhân, nói chuyện cũng không khách sáo chút nào: “Giữ chó của ông cho kỹ, bảo ông ta ngậm miệng lại cho tôi, nếu không tối nay tôi cũng không ngại ăn lẩu thịt chó.”
“Mày nói lại lần nữa...”
Đối phương nổi giận, nhưng Bạch Kiến Nhân lại kéo ông ta lại nói: “Lão Ngũ, cậu đừng nói nữa.”
Hiện tại ông ta không muốn cãi nhau với Bạch Linh Lung, cũng biết không cãi nhau lại cô, đánh cũng chưa chắc là có thể chiếm được thượng phong, cô đánh nhau chẳng khác nào một con điên, kết quả của bọn họ chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì.
Hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng thương lượng xong chuyện này, còn muốn chuyện khác, chờ mọi chuyện thành công xong rồi lại quay về trả thù cũng không muộn.
Bạch Kiến Nhân nháy mắt ra hiệu cho Lão Ngũ, đè nén lửa giận trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh hiền hoàn nói chuyện với cô: “Mối quan hệ giữa hai chúng ta đã ra nông nỗi này, đã không thể nào cùng nhau sống dưới một mái hiên được nữa, tình trạng hiện tại của mẹ con cũng cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng điều trị, nếu chúng ta cứ giằng co mãi như thế, ai cũng không có lợi lộc gì.”
“Hôn nhân của cha và mẹ con đã tồn tại trên danh nghĩa từ lâu rồi, thật ra chỉ còn thiếu một thủ tục ly hôn nữa mà thôi, hiện tại đã làm ầm ĩ đến mức này, thật sự không cần thiết phải sống chung với nhau nữa.”
“Lần này mẹ của con bị thương, là do cha mẹ của cha quá đáng, cha sẽ cho hai mẹ con con một ít bồi thường.”
Sáng nay ông ta vừa mới ăn một trận đòn, chiều nay lại hạ thấp tư thái như thế, còn bày ra gương mặt dối trá này, Bạch Linh Lung cười lạnh nói: “Được rồi, ông báo một con số đi.”
Cô đột nhiên thay đổi thái độ, đồng ý thương lượng, Bạch Kiến Nhân híp mắt, có dự cảm chẳng lành.
“Mày muốn bao nhiêu?” Bạch Kiến Nhân quăng vấn đề lại cho cô.
“Mười vạn.”
Bạch Linh Lung không hề do dự chút nào, trả lời ngay.