Nguyễn Thu Hà thấy cha mình thương ba anh em này như thế, trong đầu nhớ đến chuyện khi còn nhỏ, lúc trước ông ấy cũng yêu thương ba chị em bọn họ như thế, lúc ăn cơm cũng sẽ luôn gắp đồ ăn cho bọn họ, cũng thường xuyên dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn đồ ngon.
Sau đó cô ta đi học cấp hai, mỗi lần ăn cơm đều là một lần học tiết giáo dục, trong số ba chị em thì cô ta là người bị cha dạy dỗ nhiều nhất, dần dần cô ta cũng nảy sinh cảm giác phản nghịch, không muốn nghe ông ấy lải nhải nữa, có đôi khi còn lười không muốn về nhà ăn cơm.
Nguyễn Thu Hà gần như sắp không nhớ nỗi những chuyện diễn ra trong quá khứ, thứ duy nhất cô ta còn nhớ rõ ràng chính là vẻ mặt tức giận và thất vọng của cha khi ông ấy đưa cô ta đi vào tù chịu giáo dục.
Thật ra trong lúc cô ta chịu giáo dục, Lục Nam Chinh cũng từng đi thăm cô ta, nhưng khi đó trong lòng cô ta còn có oán hận, lại có Nguyễn Ngọc Miên và người nhà họ Nguyễn thường xuyên đến châm ngòi, cô ta đều từ chối không muốn gặp ông ấy, lại bởi vì quá oán hận nên sửa lại tên của mình.
Nếu nói hiện tại cô ta không hối hận thì đương nhiên là không có khả năng.
Chỉ có điều, trên đời này không có thuốc chữa hối hận.
Cô ta đã là người trưởng thành rồi, chuyện mình đã làm sai thì cần phải tự gánh vác trách nhiệm, những quyết định do chính cô ta đưa ra, chính cô ta phải tự nhận lấy hậu quả.
Nguyễn Thu Hà thấy bọn họ ở chung hòa thuận vui vẻ như thế, trong mắt cha cô ta chỉ có ba anh em kia, lúc nói chuyện với ba đứa nhỏ, trong giọng nói và ánh mắt đều mang theo ý cười, cô ta ghen tị đến mức cảm thấy bụng khó chịu, tùy ý ăn vài đũa mì rồi vội vàng rời đi.
Toàn bộ quá trình Lục Nam Chinh đều không chú ý đến cô ta, Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng không lên tiếng nhắc nhở, cả hai đều vờ như không nhìn thấy.
Ăn cơm xong, Lục Nam Chinh và Cung Linh Lung tiếp tục quay về đơn vị đi làm, Lục Tĩnh Xuyên lái xe đưa bọn họ đến trước tòa nhà văn phòng, buổi chiều dẫn ba anh em đến căn nhà kiểu tây của nhà họ Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-731.html.]
Trời đông giá rét đến, mùa đông ở kinh độ luôn có mức nhiệt ở âm mười mấy độ, viện gia thuộc trong quân khu không có khí sưởi, phụ nữ đang mang thai và em bé ở đó sẽ không thoải mái, bọn dự tính mở hệ thống khí sưởi, cuối tuần sẽ dọn về đây ở.
Cung Linh Lung thường xuyên đến nơi này dọn dẹp nhà cửa, trong phòng còn coi như khá sạch sẽ, chỉ có điều hơn nửa năm không có người ở nên trong phòng có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Lục Tĩnh Xuyên mở tivi ra trước, lại đốt một bếp lò nhỏ cho bọn nhỏ, để ba anh em bọn họ ngồi vây quanh bếp lò vừa sưởi ấm vừa xem ti vi, anh thì cầm theo công cụ bắt đầu tổng vệ sinh.
Hôm nay Cung Linh Lung tan ca hơi muộn, chờ đến khi bọn họ quay về viện gia thuộc thì trời đã tối rồi.
Đồ ăn tối hôm nay là do Hàn Tế tan ca về nhà nấu, có Cung Vãn Đường ở bên cạnh hỗ trợ hướng dẫn, đồ ăn cũng khá ngon miệng, dù sao thì ba anh em đều rất nể mặt, mỗi một món đều ăn rất nhiều.
Thứ bảy, bọn họ chuyển nhà đến căn nhà kiểu tây của nhà họ Cung, Hàn Tế mời một chị dâu ở viện gia thuộc sang đây giúp đỡ, chị dâu này rất thân với Cung Vãn Đường, lại còn nhanh tay lẹ chân, mời bà ấy đến chăm sóc Cung Vãn Đường và ba anh em, thuận tiện chuẩn bị ba bữa cơm một ngày trong một khoảng thời gian.
Ba anh em đều biết cha mẹ chuẩn bị thi đại học, trong lúc bọn họ ôn bài đều không đi quấy rầy, tự giác ngồi trong phòng khách xem tivi nghe radio, có đôi khi lại luyện quyền đứng tấn, tự làm chuyện của mình.
Từ sau khi bọn họ dọn đến căn nhà này, Chu Lan Cầm thường xuyên chạy đến thăm cháu nội, hôm nay vừa tan ca xong lại chạy đến nữa.
“Bà nội!”
Ba đứa nhỏ vốn dĩ còn đang nằm bàn xem ti vi, nhìn thấy Chu Lan Cầm lập tức xoay người bò dậy.