“Mấy cục cưng, hôm nay bà nội mang theo bánh trứng cho bọn con, còn nóng hổi nè.”
Chu Lan Cầm đưa cho mỗi đứa nhỏ một cái bánh, Cung Vãn Đường và chị dâu Ngọc cũng có một cái, còn đưa cho con trai đang ở trong phòng học tập một cái.
“Chị sui, hôm nay Giai Du không có ở nhà sao?”
Cung Vãn Đường pha cho bà ấy một ly trà, trả lời: “Mấy ngày trước có người làm mai cho Giai Du, chị Mỹ Dung nghĩ Giai Du cũng không còn nhỏ nữa, nói cho con bé chuyện này, Giai Du cũng đã đồng ý đi gặp, cho nên mới lên kế hoạch đi xem mắt.”
“Kết quả đồng chí nam mà đối phương giới thiệu là là con trai trưởng Bành Chính Hiền của chủ nhiệm Dương Mạn Vinh, hai gia đình bọn họ vốn dĩ cũng thường hay tiếp xúc với nhau, nhưng lại chưa từng nhắc đến chuyện này, lần này xem mắt xong ngược lại có chút ý tưởng.”
“Cha mẹ đôi bên cũng rất xem trọng việc này, buổi chiều Chính Hiền đến đây hẹn con bé đi ra ngoài đi chơi, Giai Du cũng đồng ý đi rồi.”
Cung Vãn Đường ngồi xuống ghế sofa cùng với bà ấy hỏi: “Sao Tĩnh Dương không đến đây?”
“Tiểu Vận được nghỉ, nó đến trường đón con bé rồi, hai vợ chồng son bọn họ nói phải đến đây ăn ké.
“Ăn ké gì chứ, muốn ăn thì đến lúc nào cũng được hết.”
Cung Vãn Đường mới vừa nhào bột với chị dâu Ngọc xong, nói: “Tối nay chúng ta hấp bánh bao ăn đi, lúc nãy còn hầm canh xương sườn rong biển, lại xào thêm hai đĩa ra là xong một bữa cơm rồi.”
“Được đó, chúng ta cùng nhau gói.”
Ba đồng chí nữ bọn họ lấy bột mì và nhân thịt ra ngoài, ba anh em cũng đã ăn bánh trứng xong, bọn họ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng bò lên trên ghế ở bên cạnh bà, muốn đi xem bọn họ gói bánh bao.
“Bé Minh, Khiếu Khiếu, Tiểu Bồng, bà nội dạy ba đứa gói bánh bao được không?” Chu Lan Cầm cười hỏi.
Ba anh em đồng loạt gật đầu, bình thường bọn nhỏ ăn rất nhiều bánh bao, nhưng lại không biết bánh bao được gói như thế nào.
Thấy bọn họ muốn học, Chu Lan Cầm đi đổ nước rửa tay cho bọn nhỏ trước, nhờ chị Ngọc cán một ít vỏ bánh bao, vô cùng kiên nhẫn tay cầm tay dạy bọn họ.
Thật ra ba anh em nhìn một lần là hiểu rồi, nhưng bọn họ không thể biểu hiện quá thông minh, đầu tiên là làm lung tung một lúc, sau đó mới giả vờ là đã học được rồi.
Bạn nhỏ Lục Sơ Minh gói ra một cái bánh bao trước, để trong lòng bàn tay cho mọi người xem.
“Đây là hình gì vậy?”
Chị Ngọc chỉ cảm thấy hình này trông rất quen, nhưng tạm thời không nhớ ra nó là cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-732.html.]
Lục Tĩnh Xuyên trùng hợp đi ra ngoài rót nước, bưng ly trà nóng đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn thấy cái đống bầy hầy trong tay con trai, anh mới uống một ngụm trà nóng đã lập tức phun ra ngoài.
“Cha, cha ăn.”
Lục Sơ Minh duỗi tay đưa bánh bao cho anh.
Lục Tĩnh Xuyên: “... Cái bánh bao hình đống phân này, con gói, con tự ăn.”
Chu Lan Cầm: “...”
Cung Vãn Đường: “...”
Chị Ngọc: “...”
Lúc nãy ba người bọn họ còn chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy cái hình này có hơi quen, anh nói thẳng ra như thế bọn họ lập tức phản ứng lại, đây không phải là một đống phân sao?”
“Ha ha ha…” Ba đồng chí nữ đều ngửa mặt lên trời cười to.
Lục Trường Khiếu và Cung Bồng Trạch cũng mím môi cô nhịn cười, còn lén tặng cho anh cả một ánh mắt khen ngợi.
“Đúng là con trai ngoan của cha.”
Lục Tĩnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, xoa nhẹ đầu tóc của cậu bé, tên ranh này vừa mới ra đời đã tè thẳng lên mặt anh, hiện tại còn gói bánh bao hình đống phân cho anh ăn, anh nhất định phải dạy cho đám nhóc nhóc này một bài học nhớ đời trước khi bọn nó trưởng thành mới được.
Chu Lan Cầm cười muốn đau sốc hông, duỗi tay nhéo mặt bé cả nói: “Nhóc nghịch ngợm.”
Lúc Cung Linh Lung tan ca về nhà thì bánh bao còn chưa gói xong, vừa vào nhà đã thấy mẹ và mẹ chồng đều đang cười đến chảy cả nước mắt, vừa đổi giày vừa hỏi: “Có chuyện gì vui mà mẹ cười dữ thế?”
“Linh Lung, em về rồi à.”
Lục Tĩnh Xuyên lập tức từ trong phòng sách đi ra, chỉ vào đống tác phẩm của mấy đứa con trai trên bàn nói: “Tối nay ăn bánh bao, em xem xem có nuốt trôi nổi không.”
Cung Linh Lung thay dép, đưa cặp táp cho anh, sải bước nhanh đi lên.
Chờ đến khi Cung Linh Lung nhìn thấy một loạt bánh bao hình đống phân, còn có hình con rết, con nhện, con bò cạp vân vân, da mặt của cô cũng hơi co giật nhẹ.
Nhìn thoáng qua ba nhà sáng tác, ho nhẹ nói: “Ba cục cưng nhà chúng ta còn chưa tròn một tuổi mà đã có thể gói ra bánh bao đẹp như thế, quá đáng khen, chắc chắn sẽ rất ngon, chúng ta phải cầm đi chia sẻ cho mọi người mới được.”
Nói xong, cô lập tức đưa ra quyết định, giao việc cho chồng của mình: “Anh Tĩnh, đi hấp bánh bao, hấp xong tặng một ít cho cha mẹ ông bà, dặn dò mọi người tối nay nhất định phải ăn hết.”