Tối nay mọi người trên bàn cơm của các gia đình ông bà cha mẹ và bạn bè đều cười đến ngã tới ngã lui, nhìn mớ bánh bao mà Lục Tĩnh Xuyên mang đến, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, cuối cùng vâng theo nguyên tắc không thể lãng phí lương thực, mỗi người đều nhắm mắt cắn răng ăn cho xong.
Trong nhà họ Cung, mỗi người cũng được phân cho một cái bánh bao hình đống phân, Hàn Tế vừa ăn vừa cười, suốt đêm nay cả nhà đều đang nói chuyện đề tài thú vị này.
Từ đây về sau, mỗi lần mấy người lớn nhìn thấy ba anh em bọn họ là lại nhắc đến đề tài này, mãi đến rất nhiều năm sau vẫn không có ai cho phép bọn họ làm bánh bao, bọn họ thật sự không muốn nhắm mắt cắn răng buộc mình phải ăn đồ ăn ngon đặc sắc nữa.
Cung Linh Lung cố ý bảo Lục Tĩnh Xuyên tặng bánh bao cho các gia đình thật ra cũng là vì muốn cho các thí sinh đang tập trung tinh thần chuẩn bị thi cử đều thả lỏng một chút, trong khoảng thời gian này ai cũng đều chui vào trong phòng liều mạng đọc sách ôn tập, có một vài người còn học tập đến nửa đêm, mọi người đều đã rất vất vả rồi.
Trong vòng một tuần này, nhà họ Lục lại lần lượt truyền đến tin vui, Lý Uyển Thu đã bình an sinh ra đứa bé thứ hai, được một cô con gái như bọn họ mong muốn.
Đến chủ nhật được nghỉ ngơi cũng trùng hợp là lúc Lý Uyển Thu xuất viện về nhà ở cữ, hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo ba anh em đi thăm, tiện thể mang theo một chút gà vịt và trứng gà cho cô ấy bồi bổ cơ thể.
Lúc bọn họ đến đây thì mấy người lớn trong nhà đang thương lượng chuyện đặt tên, bởi vì lúc Lý Uyển Thu trở dạ sinh con thì bên ngoài đang có tuyết rơi, cho nên ông cụ Lục muốn đặt tên cho cháu gái là Lục Nghênh Tuyết, tên cúng cơm là do Lục Tĩnh Nghiêu đặt, tên là Bối Bối.
Mọi người đều rất thích tên này, chỉ có tiểu đồng chí Lục Trăn là có ý kiến: “Ông cố, vì sao em trai em gái đều có tên ba chữ, chỉ có con là hai chữ vậy?”
“Hai chữ hay ba chữ đều được, đây cũng chẳng có ai quy định cụ thể mà.”
Tên của Lục Trăn cũng là do ông cụ Lục đặt, cậu bé là cháu cố trưởng, vì đặt tên cho câu bé, ông cụ Lục đã bắt đầu lật từ điển chuẩn bị từ nửa năm trước, chọn lựa kỹ càng lắm mới lựa được chữ “Trăn” này.
“Ông cố, con muốn tên ba chữ.”
Lục Trăn cảm thấy tên của em trai và em gái đều rất đẹp, chỉ có tên của mình là không đẹp, nhiệt tình năn nỉ: “Ông cố, con muốn sửa tên, con muốn tên ba chữ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-733.html.]
“Được rồi, vậy con tự sửa đi.” Ông cụ Lục chiều theo ý của cậu bé.
“Con đã nghĩ kỹ rồi.”
Lục Trăn đảo mắt, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng, cười hì hì nói: “Con muốn sửa tên thành Lục Trăn Giỏi.”
Cả nhà: “...”
“Ha ha ha.”
Cung Linh Lung là người bật cười đầu tiên, những người khác cũng vui vẻ cười theo.
“Sao mọi người lại cười vậy ạ?”
Bạn nhỏ Lục Trăn khó chịu, còn tiếp tục giải thích: “Ngày nào cô giáo cũng khen con, cô khen con giỏi quá, con muốn đổi tên thành Lục Trăn Giỏi.”
“Con đúng là chày gỗ mà.” Lục Tĩnh Nghiêu cười mãi không ngừng.
“Cha, cha không được mắng con. Con là người, không phải chày gỗ.”
Lục Trăn bĩu môi không vui, xông thẳng vào phòng ngủ như một quả đạn pháo, hỏi thăm ý kiến của mẹ mình: “Mẹ ơi, con muốn sửa tên, con muốn đổi tên thành Lục Trăn Giỏi, con muốn tên ba chữ.”
Lý Uyển Thu đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc nãy cũng nghe được câu chuyện, dở khóc dở cười nói to với bên ngoài: “Anh Nghiêu, Tiểu Trăn muốn sửa tên này cũng được. Anh lấy giấy bút lậu đây, viết ba chữ Lục Trăn Giỏi ra, để con sao chép vài trăm lần cái tên này, làm quen với tên mới của mình trước.”
“Được rồi, anh đi làm ngay.” Lục Tĩnh Nghiêu rất nghe lời vợ, xoay người lập tức cầm lấy giấy bút.