THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Lương Tư Dao trợn tròn hai mắt, lúc này cũng nhìn thấy ba anh em bọn họ, vừa nhìn thấy ba nhóc con này là lập tức bùng lên lửa giận, giọng nói sắc nhọn chói tai: “Sao ba đứa mày lại ở đây?”

“Vì sao chúng tôi lại không thể ở chỗ này?”

Lục Sơ Minh vẫn còn nhỏ, nhưng cậu bé khoanh tay trước ngực, hơi hất cằm lên, cũng rất ra dáng cậu ấm ăn chơi trác táng: “Ui chu choa, cô bị ngã rụng vài cái răng, đã nhặt lên gắn vào lại rồi hả? Cái mũi gãy nát của cô cũng bị keo dán lại rồi hả?”

“Mày…”

Lúc đó Lương Tư Dao cảm thấy chuyện cô ta bị ngã rất quái dị, thấy cậu bé cũng nhìn thấy, lập tức phát huy trí tưởng tượng: “Là mày đẩy tao.”

Lục Sơ Minh: “... Cô có thể đến bệnh viện khám não không? Cô không phát hiện ra mình có bệnh à?”

“Mày mới điên, cả nhà mày đều bị điên.” Lương Tư Dao chửi ầm lên, giả vờ muốn đi đánh cậu bé.

“Cha, con nhỏ bị bệnh thần kinh kia lại muốn đánh con nè.” Lục Sơ Minh lập tức nhanh chóng mách lẻo.

Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đang ngồi xổm, nghe thế mới đúng lên, đi về phía hai mẹ con nhà họ Lương, ánh mắt sắc bén: “Muốn bị đánh nữa đúng không?”

“Mẹ…”

Lương Tư Dao vừa nhìn thấy anh lập tức giống như nhìn thấy Diêm Vương, vội vàng trốn ra sau lưng mẹ mình.

Lương Vịnh Văn cũng không ngờ rằng lại gặp được bọn họ ở kinh đô, bà ta không muốn trêu chọc người này chút nào, tức giận đánh cô ta nói: “Con có thể ngậm miệng lại đừng có gây họa nữa hay không?”

Lương Vịnh Văn quát to cô ta xong, mới trừng mắt liếc nhìn Lục Tĩnh Xuyên và ba anh em, kéo con gái bỏ chạy.

“Lêu lêu lêu…”

Lục Sơ Minh làm mặt xấu với Lương Tư Dao, còn đuổi theo kêu to: “Cô mau đi khám bệnh đi, chậm trễ nữa thì sẽ hết thuốc cứu đó.”

“Tao nhớ kỹ mày rồi, sau này tao nhất định sẽ giết…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-859.html.]

Câu uy h.i.ế.p đe dọa sau đó của Lương Tư Dao đã bị ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Lục Tĩnh Xuyên nghẹn trở về, bước chân lúc rời đi cũng trở nên luống cuống hơn.

“Anh, đó là ai vậy?” Tống Thao hỏi.

“Chắc là từ Hồng Kông đến đó, lần trước từng gặp nhau ở thành phố Dương, điêu ngoa kiêu ngạo cực kỳ.” Lục Tĩnh Xuyên nói.

Lúc nãy hai người Lục Thu Cúc cũng đang nhìn chằm chằm vào Lương Tư Dao, trên cơ bản đều dồn lực chú ý vào chuyện ăn mặc của cô ta, lúc này Lục Thu Cúc mới mở miệng hỏi: “Người ở Hồng Kông đều ăn mặc giống như cô ta sao? Cô ta trông cũng chỉ nhỏ hơn em một chút, con nít cỡ cô ta đã có thể nhuộm tóc uốn tóc rồi sao?”

“Không biết nữa.”

Tống Thao cũng không biết quá nhiều về tình hình bên kia, nhưng mà cậu ấy vẫn có một chút ánh mắt nhìn người, cô gái kia chính là loại người mất dạy, sau khi lớn lên có lẽ cũng sẽ là loại người lăn lộn đầu đường xó chợ.

Chiều tối, chờ đến lúc Thôi Trí Viễn quay về khách sạn, Lương Tư Dao đang ở trong phòng phát giận, quăng đồ đạc lung tung, ông ấy vừa nhìn thấy lập tức phiền lòng bực bội, xụ mặt nói: “Đây lại là có chuyện gì nữa?”

“Chiều nay bọn họ đi ra ngoài mua đồ, cảm thấy quần áo trong cửa hàng quốc doanh quá quê mùa, sau đó lại chạy đến cửa hàng hoa kiều mua.”

“Đến cửa hàng hoa kiều lựa được vài món vừa ý, chọn một đống đồ, nhưng mua đồ ở nơi đó không chỉ cần tiền mà còn cần phiếu. Bọn con không có phiếu, chị ta nói sẽ trả nhiều tiền hơn, nhưng người bán hàng không đồng ý, chị ta còn đứng đó ngang ngược mắng chửi người, trách mắng người bán hàng đủ điều, nói bọn họ ngu ngốc, kết quả bị người ta bao vây tấn công, chỉ trích chị ta là nhà tư bản.”

“Chị ta ngu muốn chết, cãi nhau với người ta mà còn thừa nhận mình là nhà tư bản, là nhà tư bản lớn từ nước M đến, kết quả bị một đám phụ nữ bắt lại đưa đến ủy ban cách mạng gì đó.”

“Mẹ giải thích với bọn họ một lúc lâu, còn chạy về lấy giấy chứng nhận, khuyên can mãi mới có thể cứu được chị ta về.”

Thôi Tư Vi phiền cô ta muốn chết, lúc nãy ở trong phòng vừa mới mắng cô ta một trận xong, giọng điệu cũng dần trở nên mất kiên nhẫn: “Cha, cha đi mua vé máy bay cho chị ta, để chị ta về Hồng Kông đi.”

“Mẹ đã dạy dỗ chị con rồi.” Lương Vịnh Văn xụ mặt nói.

“Mẹ, mẹ dạy dỗ chị ta có tác dụng gì sao? Chị ta nghe lọt tai à?”

Thôi Tư Vi còn nhỏ mà đã rầu thúi ruột, lộ ra vẻ mặt bực bội nói: “Cha, con đói bụng rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, lúc trước mẹ và chị đi ra ngoài mua đồ ăn rồi, nói tối nay không ăn nữa.”

“Được rồi, đi thôi.” Thôi Trí Viễn không nói thêm gì khác, dẫn theo con trai rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi