THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Thấy hai cha con bọn họ không thèm quay đầu lại mà đi mất, trong lòng Lương Vịnh Văn bực bội muốn chết, duỗi tay đánh Lương Tư Dao, nhíu mày nói: “Con có thể đừng gây chuyện không hả? Suốt ngày con cứ kiếm chuyện như thế, để cha con càng ngày càng thất vọng về con, sau này cha con thất vọng bỏ mặc con luôn, con phải làm sao đây hả?”

“Con có phải con ruột của ông ấy đâu, cho dù con không gây chuyện thì ông ấy cũng không thèm để ý đến con, trong mắt ông ấy chỉ có Thôi Tư Vi thôi.” Lương Tư Dao tức giận căm hận gào to.

“Tư Dao, con đừng có quậy nữa, hiện tại nhà họ Lương đã sụp đổ, gia tộc chính cũng không thèm để ý đến chúng ta, ông bà nội ruột của con cũng không thèm để ý đến con, hiện tại con chỉ có thể dựa vào cha của con sinh sống. Lúc trước ông ấy đối xử với con còn khá tốt, nếu con cứ tiếp tục gây sự nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì, mẹ đứng ở giữa cũng rất khó xử.”

“Hiện tại mẹ cũng không có công việc, không có thu nhập, mọi nguồn kinh tế trong nhà đều dựa vào công ty của cha con, con chỉ cần ngoan ngoãn đừng kiếm chuyện, ông ấy sẽ không bỏ mặc con, nếu con lại gây sự nữa, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở.”

Lương Tư Dao nghe xong trong lòng càng thêm bực bội, nói không lựa lời nói: “Ai bảo lúc trước mẹ tái giá với ông ấy làm chi? Làm con cũng phải chịu ấm ức theo.”

“Lương Tư Dao.”

Lần này Lương Vịnh Văn cũng bực, giọng nói còn to hơn cô ta: “Con cho rằng thằng cha ma quỷ kia của con là loại người tốt lành gì sao, ông ta ăn nhậu chơi gái cờ b.ạ.c cái gì cũng có, chút tiền ông ta kiếm được còn không đủ cho mình xài, lại còn thích ở bên ngoài làm loạn, ông ta chính là loại người khốn nạn không đáng tin, nếu ông ta không chết, nói không chừng con đã bị ông ta coi như đồ gán nợ thế chấp đi ra ngoài rồi.”

Thật ra Lương Tư Dao cũng biết chuyện cha ruột của cô ta, trước kia cô ta cũng từng nghe nói ông ngoại bà ngoại và cậu nói, đối tượng tái giá sau này của mẹ cũng là do ông ngoại lựa chọn, nói hai mẹ con bọn họ đi theo Thôi Trí Viễn sống sẽ không chịu khổi.

Thấy cô ta không nói gì, Lương Vịnh Văn cũng lười nói nhiều hơn, lúc nãy bà ta đi đến ủy ban cách mạng xin lỗi cam đoan đủ điều, làm bà ta mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, nhặt mớ đồ đạc bị quăng đầy đất lên, sau đó lập tức đi tắm rửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-860.html.]

Thôi Trí Viễn dẫn theo con trai đi đến tiệm cơm quốc doanh ở gần đó ăn uống, gọi ba món ăn, hai cha con ăn uống đơn giản.

“Cha, cha đi ra ngoài tìm cả buổi trưa rồi, đã tìm được cô út chưa?” Thôi Tư Vi hỏi ông ấy.

“Cha đã nhờ ủy ban cách mạng điều tra rồi, nhân viên công tác bảo ngày mai cha lại đến. Chiều nay cha đi đến nhà cũ của nhà họ Thôi và bà con họ hàng trong nhà dạo một vòng, bọn họ đều đã dọn đi hết rồi, nhà của bạn học cũ cũng đã chuyển đi nơi khác, không tìm được người quen nào.”

Thôi Trí Viễn chạy ngược chạy xuôi dưới trời nắng chang chang cả buổi chiều, lúc này mệt mỏi muốn chết, nhưng cơ thể mỏi mệt cũng không tính là gì, nghĩ đến tin tức ông ấy hỏi thăm được, trong lòng vô cùng nặng nề.

Thây ông ấy chỉ mới ăn vài miếng đã không ăn nữa, Thôi Tư Vi có chút lo lắng: “Cha, có phải cha bị cảm nắng rồi không?”

“Không có.”

Thôi Trí Viễn lắc đầu, nói cho cậu bé: “Năm xưa cô út của con bị liên lụy rất tủm, cha vốn dĩ định gửi chút tiền cho cô của con, để cô còn có thể sống ở nhà chồng tốt hơn một chút, kết quả lại hại bà ấy. Bà ấy không nhận lấy số tiền kia, đều đưa hết cho ông bà nội của con, kết quả lại bị người ta tố cáo…”

Chờ ông ấy nói xong, Thôi Tư Vi nhíu mày hỏi: “Sao ông bà nội lại có thể làm thế chứ? Cô út… tại sao sau này cô út không liên lạc với cha nữa?”

“Chắc là vì sợ, cũng có chút oán trách cha đi.” Thôi Trí Viễn thở dài nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi