THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Cha, lá thư nửa năm trước là do ông bà nội nhờ người ta gửi đến, hiện tại bọn họ nghèo túng, rõ ràng là muốn gọi cha về giúp đỡ bọn họ, cha thật sự muốn đón bọn họ đến nước M sao?” Thôi Tư Vi hỏi ông ấy.

Tạm thời Thôi Trí Viễn còn chưa có quyết định, chỉ nói: “Cha đi tìm cô út của con trai trước, hỏi thăm rõ ràng mấy chuyện xảy ra trong nửa năm nay trước, sau đó cha lại làm quyết định sau.”

Lúc còn trẻ tính cách của ông ấy khá hiền hòa, làm việc theo nguyên tắc “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”, cho dù có suy nghĩ khác với cha mẹ và các anh em, ông ấy cũng chưa bao giờ tranh chấp cãi nhau với bọn họ, mãi đến sau này Cung Vãn Đường đưa ra yêu cầu muốn ly hôn, bà kể ra hết mọi ấm ức mà mình phải chịu trong cuộc hôn nhân này, hoàn toàn thất vọng với ông ấy, ông ấy mới bừng tỉnh phát hiện mình đã sai rồi.

Sau đó nhà họ Cung lại xảy ra chuyện, Cung Vãn Đường c.h.ế.t trong biển lửa, giây phút đó ông ấy vô cùng hối hận, là do ông ấy không xử lý tốt chuyện gia đình, là thái độ đối mặt với mọi việc của ông ấy làm bà quá thất vọng, gián tiếp hại c.h.ế.t bà.

Một khoảng thời gian dài sau đó, ông ấy đều đắm chìm trong cảm xúc hối hận và áy náy, cũng dần dần nhận rõ gương mặt thật của cha mẹ và các anh em. Đến lúc đó ông ấy mới biết mình thật sự đã sai quá nhiều, là ông ấy tự tay đẩy người vợ xinh đẹp dịu dàng của mình về nhà mẹ đẻ, tự tay đẩy bà vào trong biển lửa.

Cái c.h.ế.t của Cung Vãn Đường, sự khắc nghiệt ích kỷ và m.á.u lạnh vô tình của người thân giống như ngàn mũi tên b.ắ.n thủng trái tim ông ấy, đau đến mức lúc đó ông ấy mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Sau đó ông ta hoàn toàn trở mặt với các anh em và cha mẹ trong nhà, ngoại trừ một những hồi ức về Cung Vãn Đường, ông ấy không mang theo bất cứ thứ gì nữa, từ đó về sau rời xa đi đến bên kia bờ biển, rời khỏi nơi làm ông ấy đau lòng này.

Ông ấy lẻ loi một mình dốc sức làm việc ở đất nước xa xôi, tuy rằng ngay từ đầu có bạn bè giúp đỡ hỗ trợ, nhưng quá trình gian nan vất vả hơn tưởng tượng rất nhiều, ông ấy cũng biết rất rõ trong hai mươi năm qua mình đã chịu bao nhiêu cực khổ và mỏi mệt.

Mấy năm nay ông ấy ở bên ngoài lăn lộn phấn đấu, còn có hôn nhân với Lương Vịnh Văn, đủ loại hiện thực tàn khốc vả thẳng vào mặt ông ấy, tính cách của Thôi Trí Viễn đã thay đổi từ lâu rồi, không còn giống như lúc còn trẻ nữa.

Trong lòng Thôi Trí Viễn vốn dĩ còn có chút oán trách với cha mẹ, hiện tại lại nghĩ đến những đau khổ mà em gái út mình phải chịu đựng, ông ấy cũng đã hoàn toàn thật vọng với cha mẹ, cũng đã đoán được bọn họ liên lạc với ông ấy là có mục đích gì, nhưng những ân tình nên trả, ông ấy đã trả hết từ hai mươi năm trước rồi, ông ấy cũng chẳng thiếu nợ cha mẹ điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-861.html.]

Ông ấy chỉ thiếu nợ ba người, người đầu tiên là Cung Vãn Đường, người thứ hai là con gái của bọn họ, người cuối cùng chính là em gái út.

“Tư Vi, cha hỏi con một vấn đề.”

“Cha, cha hỏi đi.”

Thôi Tư Vi thấy cha mình có nhiều tâm sự như thế, chắc đây là chuyện gì đó rất quan trọng với ông ấy.

“Con có suy nghĩ như thế nào về gia sản?”

Đây là lần đầu tiên Thôi Trí Viễn nói đến vấn đề này với cậu, lúc trước chưa nói là vì cảm thấy cậu còn nhỏ, chờ đến khi cậu trưởng thành thì lại nói cũng không muộn.

Mấy năm nay Thôi Trí Viễn sống ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì, nhưng cũng đã cùng bạn phấn đấu xây dựng được sự nghiệp riêng, ở trong giới người Hoa không tính là đứng đầu, nhưng cũng coi như có chút thực lực, sau khi trải qua vô số khó khăn và những lần phản bội âm mưu, ông ấy làm việc càng thêm khiêm tốn và biết cách giấu dốt, người ngoài cũng không đoán ra được gia sản thực lực chân chính của ông ấy.

“Cha, cha nói chuyện này làm gì?” Thôi Tư Vi không ngờ rằng ông ấy sẽ nói cái này, cậu còn tưởng rằng ông ấy muốn nói chuyện của nhà họ Thôi nữa chứ.

Thôi Trí Viễn im lặng vài giây nói: “Chắc là con cũng biết lúc trước vì sao cha mẹ lại kết hôn với nhau, cha cũng không có ý định cưới mẹ, lúc trước là vì ông ngoại và cậu của con mặt dày tính kế ép buộc, chuyện năm đó là do bọn họ thúc đẩy, nhưng mà mẹ của con cũng đồng ý phối hợp.”

“Lúc đó khi cha bị bắt phải kết hôn với mẹ của con, cha đã nói rõ ràng với mẹ con, cha sẽ cho bà ấy dùng danh nghĩa của bà Thôi, sẽ cho bà ta mặt mũi, sẽ bảo đảm cho Lương Tư Dao có thể cơm áo vô ưu, nhưng bà ấy và nhà họ Lương không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong công ty của cha.”

“Lúc đó cha không thể tin tưởng được ông bà ngoại và cậu của con, cũng không tin mẹ con, bắt bọn họ ký tên vào một tờ hợp đồng thỏa thuận có tác dụng trước pháp luật.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi